Chương 270: Nguyệt Bạch coi thường.
Thanh vật phẩm sung túc, thời gian lại còn sớm nên Tô Mộ tính toán rửa sạch toàn bộ quái vật ngoài thành, thuận tiện đi phó bản mấy lần, tốt nhất là mang ra một ít chứng minh lên cấp.
Hắn nghĩ vài thứ đó cũng rất đáng giá.
“Tiếp tục đặt trang phục không mặc nữa ở đây!”
Tô Mộ đặt Bộ đồ Ma Diễm trong quầy tương đối thu hút sự chú ý của người khác, dùng để làm “Bảo bối trấn cửa hàng”.
Ngay sau đó, hắn chạy ra ngoài thành.
Cấp bậc đã lên tới tứ giai, giết chết những con quái nhị giai kia đã không nhận được chút kinh nghiệm nào nữa, hơn nữa ba kỹ năng bị động cấp Thần cũng hoàn toàn không kích phát.
Tiền lời duy nhất của việc giết quái cũng chỉ có đồng vàng và đồ quái rơi ra.
Tô Mộ điên cuồng giết quái, cũng đi tới lối vào phó bản.
“Tính thời gian, đã qua năm ngày rồi, Hỏa Diễm Vương kia cũng nên làm mới rồi nhỉ?”
Đi tới đây, bây giờ Tô Mộ mới nhớ tới Hỏa Diễm Vương.
“Thuận tay giết luôn!”
Đi vào phó ban Tô Mộ dùng một chiêu mang đi cả BOSS và quái nhỏ.
Có được thuộc tính như hắn, toàn bộ quá trình có thể nói là dùng chân cũng đánh được.
Sau khi giết quái xong, hỏa hạch rơi ra vừa đủ để triệu hóa Hỏa Diễm Vương một lần.
Tô Mộ tiến hành triệu hoán một cách quyết đoán.
“Khác với lần trước à?”
Sau khi triệu hoán, hư ảnh của Hỏa Diễm Vương xuất hiện cũng không có thông báo như lúc trước.
Mà Hỏa Diễm Vương triệu hồi ra lần này cũng không thông minh bằng con lần trước.
Nhìn qua nó chỉ là một con BOSS bình thường, một câu thoại cũng không nói.
“Thử kỹ năng mới một lần xem!”
Trên tay Tô Mộ hiện lên lực phong bạo, một thanh trường mâu được tạo thành từ năng lượng nhanh chóng thành hình.
Hắn giơ trường mâu lên, dùng sức ném mạnh về phía Hỏa Diễm Vương.
Tốc độ của Trường Trường Mâu Phong Bạo rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đánh trúng hư ảnh của Hỏa Diễm Vương.
-315468!
‘Ngươi đã giết chết ảo ảnh của Hỏa Diễm Vương!’
Điều làm Tô Mộ không ngờ là một đòn này của mình trực tiếp xuất hiện bạo kích, lập tức hạ gục con BOSS có lượng HP đạt tới ba trăm nghìn này!
“Thật cừ quá!”
Tô Mộ không nhịn được hô lên.
Sau khi kỹ năng bạo kích cộng thêm 20% sát thương sau cùng, tổn thương khi mình sử dụng Trường Trường Mâu Phong Bạo bây giờ hoàn toàn có thể dùng từ khủng bố miêu tả.
Nếu có người chơi ở trước mặt hắn, đối phương cũng không xứng được ăn chiêu này của mình.
“Nếu ném mấy Trường Trường Mâu Phong Bạo lên trên đầu Nguyệt Bạch, ngẫu nhiên bạo kích vài lần thì chắc tên đó cũng chết rồi nhỉ?”
Tô Mộ cũng cảm thấy chắc chắn hơn vài phần về trận chiến tiếp theo.
Nhặt đồ Hỏa Diễm Vương rơi ra lên, hạch tâm trong đó bị Tô Mộ trực tiếp đút cho bảo thạch Tro Tàn.
Trên bảo thạch phát ra ánh sáng không nhỏ nhưng vẫn chưa đạt tới trạng thái kích hoạt.
Tô Mộ cũng không nóng nảy.
Trên tay mình còn có tấm bản đồ kia, chỉ cần đi tới khu vực hệ hoả, kích hoạt bảo thạch Tro Tàn chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Sau khi nhặt đầy thanh vật phẩm, Tô Mộ quay về cửa hàng ở thành Tiếu Nguyệt.
“Thời gian vẫn còn quá sớm, còn có thể đi thêm một chuyến nữa!”
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến buổi tối, trước lúc đó, Tô Mộ cũng không có ý định đi gây chuyện với Nguyệt Bạch.
Nhưng khi hắn đang sắp xếp đồ thì một vệ binh đột nhiên tới.
“Nhà thám hiểm, thành chủ đại nhân cho mời!”
Lời nói của vệ binh làm Tô Mộ nhíu mày lại.
Quả nhiên như trong dự đoán của mình, mình vừa quay về thành Tiếu Nguyệt đã bị Nguyệt Bạch theo dõi.
“Thành chủ đại nhân tìm ta có chuyện gì à?” Hắn hỏi vệ binh.
“Chuyện đó thì thành chủ đại nhân không nói!” Vệ binh cũng không rõ lắm.
“Đi thôi!” Tô Mộ tự hỏi một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Nguyệt Bạch một lần.
Tô Mộ không nhanh không chậm đi theo vệ binh.
Hắn nhìn về phía bình thuốc Linh Thực đặt ở ô đầu tiên trên thanh vật phẩm.
Một khi có cơ hội, bất cứ lúc nào mình cũng có thể ra tay.
Thành Tiếu Nguyệt cũng không rộng lớn như chủ thành nên Tô Mộ nhanh chóng tới vị trí phủ thành chủ.
Dưới sự dẫn dắt của vệ binh, một đường thông suốt đi vào bên trong sảnh nghị sự.
“Đã lâu không gặp, nhà thám hiểm!”
Nguyệt Bạch ngồi trên ghế thành chủ, nhiệt tình chào hỏi Tô Mộ.
“Các ngươi đi xuống trước đi!” Đồng thời, Nguyệt Bạch còn làm hai vệ binh kia tránh mặt.
Tô Mộ lạnh nhạt nhìn Nguyệt Bạch.
Trong lòng hắn, người này đã bị đưa vào danh sách kẻ địch bắt buộc phải chết.
“Mấy ngày không gặp, cấp bậc của ngươi tăng lên rất nhanh, nhưng vẫn còn quá thấp!”
Nguyệt Bạch thấy Tô Mộ không nói gì bèn mở miệng với giọng điệu lười biếng.
Những lời này cũng làm Tô Mộ lập tức trở nên cảnh giác.
“Người này có thể nhìn thấy cấp bậc của ta sao?”
Đầu nhanh chóng suy nghĩ, sự kiêng kị của Tô Mộ với Nguyệt Bạch tăng lên rất nhiều.
Xem ra hắn vẫn hơi coi thường vị thành chủ này rồi.
“Hắn đang nhắc nhở ta!”
Tô Mộ có thế nghe được ý ngầm trong lời nói của Nguyệt Bạch.
Ý ngầm đó chính là: Trước mặt ta, cấp bậc này của ngươi còn chưa đủ nhìn, tốt nhất ngươi nên nhớ rõ ước định lúc trước của chúng ta.
“Nhưng hắn không nhìn thấy thuộc tính của ta, nếu không thái độ cũng không như thế này!”
Điều làm Tô Mộ khá yên tâm là ánh mắt Nguyệt Bạch nhìn hắn mang chút khinh thường.
Dù mình đã lên tới tứ giai, nhưng hiển nhiên là vị thành chủ đại nhân này không để mình vào trong mắt.
Một khi đã như thế, vậy thì mình phải tặng cho hắn một món quà lớn mới được.
“Xem ra thành chủ đại nhân rất quan tâm đến ta nhỉ, ta vừa quay về thành Tiếu Nguyệt không lâu ngươi đã không ngồi yên được rồi à?”
Giọng điệu của Tô Mộ không kiêu ngạo không nịnh nọt, nhiều hơn là sự châm chọc.
“Ha! Ha! Ha!” Nguyệt Bạch cười phá lên.
Ánh mắt lạnh thấu xương của hắn nhìn chằm chằm Tô Mộ, trên người phát ra khí thế của người nắm quyền, cho người ta một cảm giác áp bách cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng với Tô Mộ thì chút khí thế này căn bản không đủ xem.
Người ngay cả uy áp của Tà Thần cũng nhìn thấy như hắn còn sợ cái này chắc?
“Lá gan của ngươi lớn quá nhỉ!” Giọng nói của Nguyệt Bạch lại vang lên.