Chương 311: Nói ẩu nói tả? (2)
Sau khi lại sử dụng thêm một lần Vạn Mộc Tùng Sinh, Tô Mộ nhặt vật phẩm xong, nhét đầy 500 thanh vật phẩm của thắt lưng, đây là sau khi đã phân giải phần lớn trang bị có thuộc tính bình thường.
“Chớp Nhoáng!”
Tô Mộ không chần chờ, trực tiếp sử dụng Chớp Nhoáng cự ly siêu xa chạy về phía tường.
Sau khi dùng hết mana, Tô Mộ lại lấy thú cưỡi máy móc ra.
Trái lại là bên kia, phân thân vẫn đang dẫn theo tiểu đệ xương khô tiến hành đâu vào đấy.
Có thị giác của phân thân nhìn chằm chằm, hắn hoàn toàn không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
…
Bên kia, khi Tô Mộ đang giết quái, vật tư bên phía Dahl cũng đã chuẩn bị xong.
Toàn bộ đội vận chuyển vật tư dài khoảng hơn trăm mét.
Hơn một nghìn vệ binh canh giữ bên cạnh những chiếc xe ngựa.
Tính cả nhân viên hậu cần thì nhân số của đội ngũ này đã đạt tới một nghìn hai trăm người.
Khi đội ngũ bắt đầu khởi hành, đội hai mươi người tinh anh kia và Dahl đi tới đằng trước.
Chiến sĩ dẫn đầu nhìn chằm chằm Dahl, giọng nói to lớn vang dội.
“Dahl huynh, đã nói trước, một khi trên đường chúng ta gặp phải một con ma vật, vậy thì nhiệm vụ dọn dẹp sẽ do chúng ta tiếp quản.”
“Chúng ta không muốn nghe cái nhà thám hiểm kia nói ẩu nói tả thêm nữa đâu!”
Lời nói thể hiện thái độ của những người này, cũng làm vẻ mặt của Dahl trở nên khó xử.
Rốt cuộc tình huống trên con đường phía trước thế nào Dahl cũng không dám nói linh tinh.
“Một mình nhà thám hiểm đó rửa sạch đường, khó tránh khỏi sẽ có mấy con cá lọt lưới, cho dù là các ngươi cùng nhau rửa sạch cũng không thể làm được, đúng không?”
Hắn chậm rãi mở miệng, không chỉ là nói đỡ cho Tô Mộ mà cũng là lấy lại thể diện cho Thần Lạc.
Nếu Tổng chỉ huy đại nhân thật sự tìm tới một tên rác rưởi, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo!
“Vậy chỉ cần số lượng ma vật không làm chậm tốc độ tiến lên của đội vận chuyển thì chúng ta sẽ không truy cứu!”
Chiến sĩ cầm đầu cũng nể mặt Dahl.
Nói xong, hắn đưa mắt ra hiệu cho những người khác.
Tiểu đội hai mươi người này lập tức bày trận chuẩn bị chiến đấu.
Chiến sĩ đi lên vị trí trên cùng, mấy người cận chiến đứng ở cánh, pháp sư và mục sư được bảo vệ ở bên trong, cung tiễn thủ thì chia ra đứng.
Một khi có ma vật xuất hiện trong tầm mắt, bọn họ sẽ lập tức ra tay, bảo đảm con đường thông suốt.
Tốc độ tiến lên của đội không chậm, tiểu đội này và Dahl đi ở đằng trước, tốc độ nhanh hơn.
Sau khi đi được một khoảng thời gian ngắn, tất cả bọn họ đều ngơ ngẩn.
Trên con đường phía trước lại không có một con quái nào!
Đừng nói là ma vật, ngay cả dấu vết của ma vật cũng không có.
“Tên kia được đấy!”
Dahl không khỏi lẩm bẩm.
Hắn đã chuẩn bị sẵn lý do ngụy biện để hoà giải cho Tô Mộ, xem ra bây giờ kết quả hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người!
“Hắn dùng thủ đoạn gì thế? Hắn kéo tất cả ma vật đi rồi à?”
“Có thể là như vậy, pháp sư linh hoạt đúng là có thể làm được chuyện này.”
“Nhưng đây chỉ là trị ngọn không trị gốc, không chừng trên con đường phía trước sẽ có một lượng lớn ma vật đang chờ chúng ta!”
“Nếu thật là như vậy thì phiền phức rồi!”
Trái lại, tiểu đội hai mươi người kia, không ai cho rằng Tô Mộ đã rửa sạch toàn bộ những con ma vật này.
Vẻ mặt của chiến sĩ cầm đầu càng thêm nghiêm túc, khuôn mặt nghiệm trọng.
Hắn quay đầu nhìn về phía Dahl: “Xin hãy phái một bộ phận vệ binh tới đây đi!”
Dưới tình huống không có vệ binh giúp đỡ, một khi có mấy trăm con ma vật tập trung với nhau sẽ mang đến đả kích tính chất huỷ diệt với tiểu đội này.
“Ta đã biết!”
Ngay cả Dahl cũng không thể không nghiêm túc.
Hắn phất tay với đội vận chuyển phía sau, mấy trăm vệ binh canh gác bên cạnh vật tư bước nhanh chạy tới phía trước đội ngũ, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Chiến sĩ thấy thế thở phào nhẹ nhõm.
“Quả thật là xằng bậy, nhà thám hiểm này đang tự tăng thêm phiền phức cho chúng ta!”
Lúc này, một tiếng mắng giận giữ vang lên.
Là pháp sự kiêu ngạo lúc trước trào phúng Tô Mộ.
“Kéo hơn một trăm con quái lại với nhau thì không khó, nhưng nếu không giải quyết được, vậy thì đó chính là tai nạn!”
Lời nói của hắn không chút nể tình, ngụ ý chính là: Ta cũng có thể kéo những con ma vật đó đi, nhưng chuyện này có ích gì chứ? Những con ma vật đó tập trung lại với nhau ngược lại càng khó đối phó hơn.
“Nhưng chỉ cần bảo đảm tốc độ tiến lên của đội vận chuyển không bị ảnh hưởng, dùng phương pháp gì cũng được mà?”
“Cho dù những con ma vật bên ngoài này tập trung với nhau, chúng ta vẫn có thể ứng phó!”
Dahl không nhịn được phản bác một câu.
Những vệ binh hắn dẫn theo cũng không phải ăn chay.
Huống hồ đây còn là bên ngoài rừng Ma Vật.
“Hừ!”
Pháp sư kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Mọi người tiếp tục tiến lên.
Càng đi về phía trước, nhóm người này càng cảm thấy trong lòng run sợ.
Bọn họ đột nhiên phát hiện ra, trên đường phía trước thật sự không nhìn thấy một con ma vật nào.
Dưới tình hình giao thông này, tốc độ tiến lên của đội vận chuyển tăng lên ít nhất là năm mươi phần trăm!
“Nếu thật sự kéo tất cả ma vật đi thì số lượng ma vật phía sau chúng ta sẽ gặp phải là bao nhiêu?” Có người thấp thỏm hỏi một câu.
Đi lâu như vậy rồi, bọn họ thật sự không tin Tô Mộ có thể rửa sạch toàn bộ ma vật.
Một người thật sự có thể làm được chuyện mà hai mươi người cũng không làm được ư?
Không nói tới chuyện khác, pháp sư giết quái cũng phải tiêu hao mana đúng không?
Muốn giết chết nhiều ma vật như vậy, nhà thám hiểm đó phải có bao nhiêu mana cơ chứ?
“Chỉ sợ chuyện này không nhỏ đâu!”
Chiến sĩ cầm đầu cũng dừng bước lại, nói với Dahl: “Nếu con đường phía trước có hơn một nghìn con ma vật đang chờ chúng ta, vậy thì chúng ta không thể tiếp tục đi con đường này nữa!”
Dahl nghe vậy lập tức nhíu chặt mày.
Thân là người tổng phụ trách lần hành động này, tất cả chuẩn tắc của hắn chỉ có một câu.
Bảo đảm hàng hóa đưa đến nơi an toàn!