Toàn Dân Võng Du: Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 312: Tự mình dọa mình.

Chương 312: Tự mình dọa mình.


Nhưng nếu thật sự đi đường vòng thì thời gian chậm trễ không phải ngày một ngày hai!
Nhớ lại trình độ coi trọng của Thần Lạc với Tô Mộ, Dahl không khỏi suy tư.
Nhà thám hiểm này tuyệt đối không phải là người làm việc hấp tấp bộp chộp, cho dù là dẫn quái thì chỉ sợ cũng sẽ dẫn chúng về phía ngược lại với đội ngũ.
Nếu bọn họ thật sự lựa chọn đi đường vòng, chẳng phải là vẽ rắn thêm chân à?
Nhưng cũng không phải là không có nguy hiểm!
Dahl hít sâu, nhìn những người ăn mặc quần áo thích khách trong số hai mươi người kia: “Có thể nhờ các ngươi đi phía trước dò đường không? Nếu thật sự có quá nhiều ma vật thì chúng ta lại đi đường vòng cũng không muộn!”
Hắn vừa nói xong, pháp sư kia đã vội vàng hô lên: “Nghĩ gì thế? Chắc chắn sẽ có rất nhiều ma vật rồi, đừng nói là nhà thám hiểm đó, cho dù là pháp sư mạnh nhất thành Diệu Nhật tới cũng chưa chắc có thể rửa sạch toàn bộ ma vật trên con đường này, hắn lại không phải những pháp sư cấp cao ngoài thành!”
Dahl không thể ý tới tên pháp sư đó, hắn nhìn chằm chằm mấy thích khách kia: “Nếu các ngươi không muốn đi thì ta sẽ phái những người khác đi.”
Dahl nói xong bèn đưa mắt ra hiệu cho mấy vệ binh.
Một tiểu đội gồm năm người nhanh chóng bước ra.
“Vậy thì để chúng ta đi!”
Lúc này, mấy thích khách kia cũng tỏ thái độ.
Thân là thích khách, bọn họ có thể làm nhân vật trinh sát một cách hoàn hảo.
Cho dù gặp phải đàn ma vật cũng có thể dùng Tàng Hình rút lui an toàn.
“Vậy nhờ mọi người!”
Dahl ôm quyền với mấy người đó.
“Các ngươi giữ vững tốc độ tiến lên bình thường, nếu có tình huống gì thì chúng ta sẽ nhanh chóng quay về báo cáo!”
Mấy thích khách nhanh chóng chạy đi, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Nếu Tô Mộ ở đây thì chắc chắn hắn sẽ chửi ầm lên.
Đường đã rửa sạch sẽ rồi, các ngươi tự mình dọa mình như vậy làm gì?
Làm gì vậy không biết?
Trong tường.
Tô Mộ mở kênh chat lên.
Như bình thường, hắn gửi tin nhắn cho nhóm người nhiều tiền có thực lực kia trước.
“Chỗ ta có không ít dược phẩm tốt, còn có trang bị tứ giai, có hứng thú không?”
Hắn lựa chọn gửi thẳng lên nhóm.
Chỉ một lúc sau, kênh chat đã vang lên tiếng tích tích tích.
“Muộn thế này rồi còn có nhiều người online như vậy à?”
Nhìn thấy tin nhắn gửi tới, Tô Mộ thật sự cảm thấy hơi giật mình.
Nhóm nhà giàu này đúng là chăm chỉ.
“Trang bị tứ giai? Giá cả thế nào vậy đại lão?”
“Đại lão có bao nhiêu trang bị? Ra giá đi!”
“Đại lão, trang bị tứ giai vẫn còn quá sớm, có tam giai không, hoặc là chứng minh lên cấp tam giai gì đó?”
Tin nhắn trả lời mỗi người một kiểu.
Có người cảm thấy hứng thú với trang bị tứ giai, cũng có người tỏ vẻ muốn mua sắm vật phẩm cấp thấp.
“Chủ yếu là ta muốn dọn dẹp ô túi đồ, một trang bị tứ giai 2000 đồng vàng, xem như bán rẻ cho các ngươi!”
To Mộ lại gửi tin nhắn lên nhóm.
Giá cả này mình đã suy nghĩ một lúc lâu mới quyết định.
Đối với nhóm người nhiều tiền sắp lên đến tam giai lại còn chưa lên cấp, trang bị tứ giai thật sự có hơi vượt mức quy định.
Nếu giá quá cao thì chắc chắn sẽ không bán được.
Nhưng nếu bán quá thấp thì trang bị tứ giai sau này sẽ không đáng giá nữa.
“Rẻ như vậy à?”
“Thật hay giả vậy, có bao nhiêu trang bị?”
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy thuộc tính của những trang bị tứ giai đó, ngay cả những người vốn không có hứng thú cũng bắt đầu hỏi vì cái giá mà Tô Mộ đưa ra.
Mấy ngày nay, trong tay bọn họ cũng dự trữ không ít đồng vàng, mua một ít trang bị tứ giai trước, không nói không thể kiếm lời nhưng thế nào cũng sẽ không lỗ.
Dù sao tâm lý của những người này đều rất rõ ràng, trong một thời gian rất dài, người có thể lấy ra những trang bị tứ giai này cũng chỉ có một mình Tô Pháp Thần.
Còn có một chuyện Tô Mộ không biết.
Đối với nhóm người giàu khôn khéo này, điều bọn họ băn khoăn càng nhiều.
Nếu bọn họ không mua thì cũng sẽ có người khác mua.
Chờ đến khi hầu hết mọi người lên tới tứ giai, những người đó trực tiếp thay sang trang bị tứ giai, bọn họ lấy gì để so?
Trong thế giới Thần Đồ này, thế lực khắp nơi đang âm thầm cạnh tranh!
“Ta có ba mươi trang bị, tổng cộng 60000 đồng vàng, nếu trong tay không có nhiều đồng vàng như vậy thì có thể nợ, sau đó trực tiếp gửi qua bưu điện cho ta là được!”
Tô Mộ biên tập cùng một tin nhắn gửi cho nhóm người đó có thực lực.
Trong ô túi đồ có mấy trăm trang bị tứ giai, hẳn là những người này có thể nuốt hết.
Ngay sau khi Tô Mộ gửi tin nhắn này đi, tất cả nhóm người nhiều tiền đang nôn nóng chờ trả lời đều trợn tròn mắt.
Bọn họ không nhìn nhầm chứ?
Đã thời đại nào rồi mà còn có loại chuyện tốt là cho nợ này nữa?
“Ta lấy hết, gửi cho ngươi 20000 đồng vàng trước, số còn lại cho ta mười ngày!”
“Tô Pháp Thần, ta chỉ có 30000 đồng vàng, có thể cho ta thêm một ít dược phẩm cao giai không, một tuần sau, ta bảo đảm gom đủ đồng vàng!”
“Tô Pháp Thần đúng là người sảng khoái, ta cũng không khách sáo nữa, tất cả đồng vàng trong tay đều gửi cho ngươi!”
Tất cả đều như kế hoạch của Tô Mộ, nhóm nhà giàu này sôi nổi cướp đưa tiền.
Đặc biệt là Mã Kinh Phi.
Người này biết rõ cái gì gọi là “trả tiền theo kỳ”, hơn nữa còn là không có lãi suất.
Chỉ dùng hơn mười phút, phần lớn đồ trong ô túi đồ của Tô Mộ đều đã bán ra ngoài.
Chỉ mỗi đồng vàng thu vào đã hơn ba trăm nghìn, ngoài ra còn có hơn ba trăm nghìn tiền nợ bên ngoài.
“Chờ ta trở về từ ngoài tường là có một triệu đồng vàng rồi!”
Tô Mộ vui sướng nhìn số đồng vàng trong ô túi đồ.
Chỉ cần lấy lại hết số đồng vàng kia là mình đã có được một triệu đồng vàng, càng đừng nói tiếp theo còn có hơn mười ngày để giết quái.
Không tính vật phẩm rơi xuống, chỉ đồng vàng khi giết quái cũng có thể nhặt được mấy trăm nghìn rồi.
“Đến lúc đó có huy chương kim cương, ta có thể hưởng thụ chiết khấu cao nhất trong thành Diệu Nhật, vậy là ta có thể có được một điểm dừng chân trong thành Diệu Nhật rồi!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất