Toàn Dân Võng Du: Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 322: Dương Phong tàn nhẫn.

Chương 322: Dương Phong tàn nhẫn.


Dứt lời, Dương Phong nhìn một cung tiễn thủ trong đội.
Người sau đi ra khỏi hàng rồi đứng bên cạnh Abrams và Dương Phong.
Abrams lấy vài viên đá ma pháp ra, miệng lẩm bẩm.
Theo luồng ma lực mạnh mẽ tuôn trào, một vòng tròn ánh sáng xuất hiện dưới chân ba người.
“Vù”, ba người cùng biến mất.
Ngay sau đó, ở vị trí cách mấy chục cây số, một vòng sáng hiện ra, trong giây lát ba người đã tới nơi đây.
“Phù! Phù!”
Sau khi truyền tống, sắc mặt Abrams rõ ràng hơi tái nhợt.
Dù có đá ma pháp, tiêu hao của thuật truyền tống cũng cực kỳ lớn.
Ngay khi Abrams đang thở dốc, một giọng nói rét lạnh vang lên.
“Tìm tên khốn kia, xử lý hắn đi!”
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa không thể tin nhìn Dương Phong, vừa gào thét: “Mấy người đuổi theo để xử lý tên kia ư?”
Dẫu hắn gai mắt Tô Mộ thế nào nhưng là một pháp sư tinh anh của hiệp hội, sự cao ngạo của hắn tuyệt nhiên không cho phép hắn ra tay với pháp sư Tô Mộ.
“E là tên kia khó đối phó hơn chúng ta tưởng đấy!” Bên cạnh, cung tiễn thủ nọ không nhìn Abrams, đáp.
“Nếu một pháp sư không có pháp lực, vậy dù hắn tài giỏi thế nào cũng vô dụng thôi!” Dương Phong mỉm cười.
“Như tên này chẳng hạn!”
Đột nhiên, mắt hắn trở nên lạnh thấu xương, hắn nhìn Abrams đang đứng gần đó.
Giây kế tiếp, một vũ khí xuất hiện trong tay, hắn dẫn đầu phát động tấn công.
Bị Dương Phong đánh lén, Abrams hiển nhiên không chống đỡ được.
Một pháp sư vốn sẽ rơi vào thế yếu nếu bị tiếp cận ở cự ly gần, chưa kể đến việc hiện giờ hắn chẳng còn lại bao nhiêu pháp lực cả.
Chỉ trong vài hiệp, đỉnh đầu Abrams đã hiện lên một con số sát thương đáng kể, sau đó hắn ngã nhào xuống đất.
“Ngươi định giết hắn thế này luôn à? Hắn là một pháp sư ‘tôn quý’ ở thành Diệu Nhật đấy!”
Cung tiễn thủ ở bên yên lặng đứng nhìn và bông đùa một câu.
“Đúng vậy, pháp sư ‘tôn quý’ quả là giàu thật đấy nhỉ!”
Dương Phong cười khẩy, rồi quét sạch những món đồ mà Abrams đã rơi ra.
“Abrams và nhà thám hiểm kia bất đồng ý kiến, ta chỉ có thể cố gắng thuyết phục, nhưng nhà thám hiểm nọ chẳng những không nghe mà còn ra tay với Abrams, kết quả ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy!”
Gương mặt lộ ra một nụ cười âm hiểm, Dương Phong chậm rãi tường thuật.
“Ngươi là lão đại, ngươi định đoạt!” Cung tiễn thủ cũng cười, còn giơ ngón cái lên.
Dương Phong không nói thêm gì, để mặc thi thể của Abrams bại lộ tại nơi hoang dã này mà tìm tòi khắp bốn phía.
“Dù cho tên kia có chạy nhanh cách mấy, chắc hẳn cũng chỉ ở đâu đây thôi!”
“Chia ra tìm đi!”
Hắn ra hiệu cho cung tiễn thủ chia ra tiến hành lục soát.
“Sau khi tìm ra hắn, ngươi thật sự nắm chắc chứ?” Rõ là cung tiễn thủ còn đôi phần lo lắng.
“Yên tâm đi, ta mang đá cấm ma mà!”
Dương Phong tự tin đáp lại.
Sau khi nghe được mấy từ “Đá cấm ma”, vẻ thấp thỏm của cung tiễn thủ đó cũng hoàn toàn biến mất.

Cách Dương Phong và cung tiễn thủ không xa, Tô Mộ đang ăn.
“Ma vật trong vùng này dần ít đi rồi!”
“Thảo nào khu vực này được đánh dấu khá là bằng phẳng trên bản đồ!”
Vừa ăn, hắn vừa nhìn bản đồ trước mặt.
Đội vận chuyển chọn băng qua núi từ dãy Thiết Hùng không phải là không có lý do.
Ma vật ở phần sau trong cánh rừng này ít hơn rõ rệt, có khi trong vòng một cây số thậm chí chỉ có vài ma vật.
Phân thân và tiểu đệ Xương Khô hoàn toàn có thể giải quyết, vốn không cần hắn phải ra tay.
Tô Mộ cũng lười đi giết mấy ma vật đó và cũng chẳng định nhặt đồ.
Tô Mộ đang tiếp tục ăn thì một loạt tiếng ồn ào bỗng nhiên vang lên trong rừng.
“Có người đến?”
Không mở ra Góc Nhìn Ma Pháp, Tô Mộ nhận thấy tiếng động truyền từ bên kia đến thì mắt sáng lên.
Ma vật dọc con đường này đã bị mình dọn dẹp sạch sẽ hết rồi, người tìm tới được đây cũng chỉ có thể là NPC thôi!
Đối với chuyện NPC đến, Tô Mộ thật sự rất muốn vỗ tay hoan nghênh.
Tốt hơn hết là loại người tìm mình để gây rắc rối ấy!
Nếu xử lý những loại người thế này, mình có thể “thu hoạch” được càng nhiều đồ tốt.
Ngay khi hắn nghĩ vậy, bên kia rừng có một người nhảy ra.
“Là ngươi à?”
Sau khi thấy người tới, lông mày Tô Mộ vặn lại thành chữ hình ( 型 ).
“Phù, cuối cùng cũng đuổi kịp ngươi rồi!”
Nhìn thấy Tô Mộ, người kia cười mừng rỡ.
“Ngươi thật sự khiến tất cả chúng ta phải lau mắt mà nhìn đấy, thế mà có thể lấy sức một mình dọn dẹp toàn bộ dãy núi Thiết Hùng!”
Tiếng khen ngợi vang lên.
Tô Mộ nghe vậy, gương mặt vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Ta nói rồi, các ngươi cứ tuỳ tiện làm chút việc vặt phía sau là được ấy mà!”
Người kia cười ha ha, vừa đi tới chỗ Tô Mộ, vừa nói: “Người phụ trách Dahl ra lệnh bảo chúng ta tới tìm ngươi trước để bàn bạc đàng hoàng.”
“Bàn chuyện gì?”
Thấy người kia đang đến gần, mắt Tô Mộ lóe lên, bắt đầu cảnh giác.
Dường như cũng nhìn ra sự cảnh giác trong mắt Tô Mộ, người kia tươi cười thật thà: “Tốc độ dọn dẹp của ngươi quá nhanh, đội vận chuyển thật sự không theo kịp, thế nên người chịu trách nhiệm Dahl muốn ngươi đi chậm lại một chút thôi ấy mà.”
“Về nói với hắn rằng ta sẽ bảo đảm đội vận chuyển được an toàn, còn lại do ta quyết định!” Giọng Tô Mộ lạnh lẽo, tỏ rõ thái độ của mình.
“Ớ!”
Người kia dừng bước, hơi sửng sốt, kèm theo vẻ mặt khó xử.
“Chuyện này...”
Hắn muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng.
Tô Mộ lạnh lùng nhìn hắn, cũng hơi mất kiên nhẫn.
“Ra tay đi!”
Trong lúc Tô Mộ đang định bỏ đi thì lại thêm một giọng nói vang lên.
Giây sau, trên tay người đó xuất hiện một cung tên và đang phát động công kích với Tô Mộ.
“Quả nhiên đến để gây chuyện à?”
Âm thanh mũi tên xé gió vang lên, Tô Mộ không nhìn mũi tên mà nhìn về hướng bụi cây cách đó không xa.
Ở đó còn một người nữa!
“Góc Nhìn Ma Pháp!”
‘Không thể sử dụng kỹ năng!’
Ngay khi Tô Mộ muốn sử dụng kỹ năng để xem rõ tình hình ở đó thì một cảnh báo chợt hiện lên.
“Chuyện gì thế này?”
Mày Tô Mộ lập tức nhíu lại.
Cùng lúc đó, mũi tên kia cũng trúng người Tô Mộ.
-1!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất