Chương 323: Ai mới là chiến sĩ?
“Cái quái gì vậy?”
Cung tiễn thủ nhìn con số sát thương, hoàn toàn ngơ ngác.
Đòn đánh này chỉ là tấn công phổ thông và cũng để thăm dò Tô Mộ.
Nhưng sự thăm dò này lại khiến lòng hắn run sợ!
Một điểm sát thương cưỡng chế là sao thế kia? Điều này nói rõ công kích của hắn còn chưa phá vỡ được phòng ngự của nhà thám hiểm kia!
Đành rằng nếu đối đầu với chiến sĩ có phòng ngự mạnh mẽ thì đòn tấn công phổ thông của hắn không phá vỡ được phòng ngự, nhưng đằng này hắn lại đối diện với một “pháp sư” yếu ớt đấy!
Trái lại, Tô Mộ hoàn toàn không để ý đến cung tiễn thủ, bước nhanh chạy tới bụi cây kia.
Mình không thể sử dụng kỹ năng, chắc chắn có liên quan tới người đang lẩn trốn ở đó!
Ngay sau khi Tô Mộ tới gần, một bóng người chợt lao ra.
“Là ngươi à?”
Nhìn chiến sĩ đang cầm trường kiếm trước mắt, Tô Mộ hơi giật mình.
Tên này chẳng phải là đội trưởng đội tinh anh sao?
Hắn không khỏi liếc nhìn xung quanh.
Cái gọi là “Đội tinh anh NPC” sẽ không phải là tất cả những người Lev tìm tới đối phó với mình đấy chứ?
Những người còn lại ở đâu rồi?
Giờ phút này, Dương Phong rất đắc ý.
Hắn nhìn Tô Mộ, khẽ hé miệng cười: “Có phải thấy lạ vì sao ngươi không sử dụng được kỹ năng ma pháp không?”
Mắt Tô Mộ sầm xuống, hắn hỏi: “Ta rất tò mò, sao ngươi lại làm được?”
Dương Phong nhếch miệng, không trả lời câu này.
Hắn biết nhà thám hiểm có mấy cái mạng.
Đây lần đầu tiên hắn ra tay với Tô Mộ, và chắc chắn sẽ không phải là lần cuối cùng, nên đương nhiên hắn không thể tiết lộ át chủ bài rồi.
“Một pháp sư không sử dụng được kỹ năng thì có khác gì cá trên thớt đâu nào!”
Dương Phong phát biểu tuyên ngôn của kẻ chiến thắng.
“Dương Phong, người này không đúng lắm!”
Hắn vừa dứt lời, cung tiễn thủ đứng bên cạnh hô to lên, trong giọng nói càng chất chứa sợ hãi.
“Không đúng à?”
Dương Phong nhíu mày, mắt vẫn còn toát vẻ khinh thường.
Nắm chặt trường kiếm trong tay, lòng bàn chân Dương Phong sinh ra gió, hắn phóng tới Tô Mộ với tốc độ cực nhanh.
Hình tượng này khác xa với “chiến sĩ trang bị nặng” lần trước của hắn.
“Đi chết đi!”
Trường kiếm rơi xuống rất nhanh, Dương Phong sử dụng kỹ năng hùng mạnh.
“Đa Trọng Trảm!”
Một thanh trường kiếm lập tức hiện thành ba bóng ảnh.
Rõ là Tô Mộ có thể cảm nhận được đòn này không bình thường nên phản ứng cũng cực kỳ mau lẹ.
“Tư Thế Phòng Ngự!”
Khác với khi sử dụng Góc Nhìn Ma Pháp, lúc dùng Tư Thế Phòng Ngự không hề xuất hiện tình cảnh không thể sử dụng kỹ năng.
-1885!
-1885!
-1885!
Nhưng Tô Mộ đã đánh giá cao kỹ năng này.
Hay nói hắn đã đánh giá cao mức sát thương của Dương Phong rồi.
Với Tư Thế Phòng Ngự miễn giảm 50% tổn thương vật lý, năm bóng kiếm mỗi một đòn chỉ tạo thành 1885 điểm sát thương.
Nói cách khác, dù không bật kỹ năng thì sát thương tổng thể của kỹ năng này cũng chỉ có 11310 điểm sát thương thôi.
Có lẽ với các pháp sư khác, sát thương ấy có thể rất cao, nhưng lượng máu của Tô Mộ lại cao tới hơn bảy mươi nghìn điểm!
“Sao ngươi không chết?”
Dương Phong cũng thoáng đờ đẫn.
Ban đầu hắn đã dùng kỹ năng mạnh mẽ nhất, chỉ muốn mau chóng giải quyết Tô Mộ, dù sao thời hạn kéo dài của vùng cấm ma kia có hạn, nhưng ai ngờ sát thương của hắn lại thấp đến vậy!
Tuy nhiên sau giây lát sửng sốt, Dương Phong lại phát động công kích.
“Đi chết đi!”
Hắn hô to, nghiễm nhiên xem Tô Mộ là một “Tàn huyết”.
“Cự Trảo Trùng Kích!”
Ngay trước khi trường kiếm của hắn rơi xuống, bàn tay Tô Mộ hiển hiện một bóng móng vuốt mờ của một con gấu khổng lổ, rồi nó đập mạnh vào hắn.
-59840!
Sát thương khủng khiếp tuôn ra!
Cùng lúc đó, cả người Dương Phong tức khắc bị nện bay thẳng ra ngoài.
“Đùng!”
Cơ thể của hắn đập mạnh vào một cây đại thụ, thân cây lập tức gãy lìa và rơi xuống đất tạo ra tiếng động lớn.
Cung tiễn thủ thấy cảnh này, vẻ mặt có loại rung động khó tả!
So với Dương Phong, Tô Mộ - một nhà thám hiểm ăn mặc như pháp sư - mới giống chiến sĩ hơn.
Hay phải nói là
Chiến thần!
Cung tiễn thủ đã không đủ dũng khí để bắn thêm phát nữa.
Hắn biết rõ thực lực của Dương Phong, người mà ngay cả Dương Phong cũng không thể đối phó thì hắn có thể làm được gì chứ?
Lúc này, hắn chỉ có thể nghĩ ra một từ.
Chạy!
Thoát khỏi pháp sư giống như “ma vật” kia!
Thân là một cung tiễn thủ nhanh nhẹn, trên phương diện chạy trốn, hắn tin tưởng trăm phần trăm.
“Muốn chạy à?”
Nhưng hắn vừa chạy trốn, Tô Mộ lập tức mở Mau Lẹ và Tật Phong Bộ.
Tuy không thể sử dụng kỹ năng loại pháp sư, nhưng kỹ năng của chiến sĩ và thích khách lại không có bất cứ ảnh hưởng gì.
“Sao ngươi lại chạy nhanh như vậy?”
Chỉ trong chớp mắt đã bị Tô Mộ đuổi theo, cung tiễn thủ trợn tròn mắt hét to.
Tốc độ hắn lấy làm tự hào lại không chịu nổi trước mặt một “pháp sư” như vậy sao?
Cung tiễn thủ chưa kịp nói tiếp đã phát hiện phía sau Tô Mộ xuất hiện bóng dáng của gấu khổng lồ.
Móng vuốt gấu kinh khủng lập tức vung về phía cơ thể hắn.
“Bùm!”
Một âm thanh nặng nề vang lên, cơ thể cung tiễn thủ bay ra ngoài như đạn pháo.
-69570!
Một con số sát thương cũng xuất hiện ngay theo sau.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Tô Mộ cố ý khiêu chiến góc độ tấn công, vị trí đánh bay cung tiễn thủ cũng đúng là vị trí Dương Phong đang nằm.
Dương Phong chưa kịp đứng lên thì cơ thể cung tiễn thủ đã đâm mạnh về phía hắn.
“Có tổn thương cộng thêm không?”
Tô Mộ đứng bên cạnh yên lặng nhìn, đôi mắt chất chứa vẻ mong chờ.
Tiếc rằng khi Dương Phong bị cơ thể cung tiễn thủ đập trúng lại không thấy con số tổn thương xuất hiện.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Dương Phong thì có thể thấy vết thương của hắn càng nặng hơn.
Còn về cung tiễn thủ kia, cả người nằm liệt trên mặt đất không nhúc nhích, mặt cắt không còn giọt máu.
Một đòn vừa rồi của Tô Mộ đã lập tức hạ gục hắn.
“Ngươi biết ngươi đang làm gì không? Ngươi không thể ra tay với chúng ta!”
Trạng thái của Dương Phong tràn ngập nguy cơ, hắn gào lên với Tô Mộ.
Thi thể của cung tiễn thủ trước mắt không lúc nào không xúc động dây thần kinh của hắn.
Cái chết gần trong gang tấc!