Chương 35: Uống Cocacola có được không?
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Xuyên xin nghỉ với ông chủ Khâu Minh, tới nhà họ Khâu khám bệnh.
Chu Vân Phong ngồi một chiếc Rolls Royce Phantom đi tới cửa ra vào tiệm Internet, cung kính mới Tần Xuyên lên xe.
Cảnh tượng này khiến những người gần đó đều cảm thấy sợ hãi, sao anh Restart lại có thể kết giao với những nhà giàu như vậy? Quá trâu bò rồi! Hết Bentley lại đến Rolls Royce.
Làm nhân viên trông Net có thể bá đạo như vậy đúng là nghịch thiên mà!
Nhưng Chu Vân Phong sẽ không cảm tưởng như vậy, sư thúc tổ lại ở trong một tiệm Net cũ kỹ nhỏ bé, còn là một nhân viên trông Net!
Ngồi trong xe, Chu Vân Phong không nhịn được hỏi:
- Sư thúc tổ, y thuật của ngài cao minh như vậy, sao phải đi trông tiệm Net?
Tần Xuyên ngoành đầu nhìn y:
- Đã bảo ông đừng gọi tôi như vậy, tôi trông Net thì sao chứ? Có thể ăn, có thể ngủ, còn không cần đón xe đi làm, tốt không?
Mấu chốt là còn có hoa hậu giảng đường ngày ngày đưa cơm, còn có bà chủ tiệm hoa ngày ngày quăng mị nhãn, trong lòng Tần Xuyên vui vẻ nghĩ.
Chu Vân Phong thì nghĩa khác, giật mình nói:
- Ẩn giấu trong thành phố, sư… À không, Tần tiên sinh quả nhiên cảnh giới cao thâm, không câu nệ tiểu tiết.
Lão nhân vô cùng bội phục, đây mới đúng là thế ngoại cao nhân! Không màng danh lợi, không hổ là đệ tử quan môn của tổ sư gia!
Tần Xuyên nghe xong có chút xấu hổ, ho hai tiếng:
- Ông đưa bệnh án và các tài liệu kiểm tra cho tôi xem một chút.
- Tôi sớm đã chuẩn bị xong.
Chu Vân Phong lập tức lấy ra một túi văn kiện lớn đưa cho Tần Xuyên.
Tần Xuyên lấy ra một phần bệnh án, bên ngoài có một bức ảnh, là một cô gái mang nét đẹp phương đông cổ điển.
- Đây là cháu gái lớn của tôi, Chu Phương Tinh, học nghành khảo cổ, làm phó giáo sư khoa khảo cổ ở đại học Đông Hoa, cũng coi như một học giả có chút danh tiếng.
Chỉ là hai năm nay bệnh tình nửa người dưới ngày càng nặng, hơn một năm nay đã hoàn toàn mất đi tri giác, cho nên cũng không tới trường nữa.
Nói tới bệnh tình của cháu gái, trong mắt ông ta cũng ươn ướt, cảm thấy tự trách. Dù sao họ cũng là thế gia y dược, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bệnh tình con cháu ngày càng nặng thêm.
- Chu Phương Tinh… Cháu gái lớn.
Tần Xuyên thì thào một chút, không khỏi nói:
- Cháu gái nhỏ của ông không phải tên là Chu Phương Ngữ chứ?
Chu Vân Phong sững sờ:
- Tần tiên sinh, sao ngài lại biết? Ngài quen Ngữ nhi?
Quả nhiên Tần Xuyên cười khổ lắc đầu, thế giới này thật nhỏ.
- Trước đây đã gặp qua ở bệnh viện, cô ấy là bác sĩ chữa trị chính của một người quen. Lại nói cô ấy đã theo nghề y sao lại không học Trung y?
Sắc mặt Chu Vân Phong phức tạp, thở dài:
- Chuyện này nói ra rất dài dòng, là người ông này phải xin lỗi nó. Đợi về sau có cơ hội sẽ kể với Tần tiên sinh.
Thấy đối phương có chút bi thương, Tần tiên sinh không hỏi nhiều, chuyên tâm xem bệnh án và các loại tài liệu.
Xe đi hơn nửa giờ, tiến vào khu nhà giàu thanh tĩnh ở phía nam thành phố.
Mỗi một khu nhà cao cấp đều cách nhau một khoảng cách lớn, xung quanh cây cối rậm rập, chim hót hoa nở.
Sau khi xuống xe, có vài người giúp việc từ cửa lớn đi tới, cung kính đứng hai bên, hoan nghênh Tần Xuyên tới.
Đây là lần đầu Tần Xuyên thấy căn nhà ở lớn như vậy, nhìn qua ước chừng 7-800m2, toàn bộ đều mang phong cách châu u thế kỷ 19, đơn giản mà tinh xảo.
Đột nhiên có một người đàn ông trung niên tướng mạo đường đường mặc áo sơ mi, quần u từ cửa chính đi ra.
- Cha, vị này chính là bác sĩ Tần mà người nói?
- Thanh Sơn?
Chu Vân Phong cũng bất ngờ, giới thiệu:
- Tần tiên sinh, đây là con trai cả của tôi, Chu Thanh Sơn, là thị trưởng hiện tại của thành phố Đông Hoa, khả năng ngài từng thấy trên TV.
Chu gia trải qua ba đời cố gắng đã trở thành một gia tộc lớn ở Đông Hoa, Chu Thanh Sơn với tư cách là con trai cả cũng không học y, mà dựa theo các mối quan hệ của gia tộc, bản thân cũng cố gắng hết mình, xem như quan lớn trẻ tuổi tài cao ở thành phố Đông Hoa.
Tần Xuyên ‘à’ lên một tiếng, kỳ thực hắn không xem TV, cho nên căn bản không biết Chu Thanh Sơn.
Chu Thanh Sơn có chút hồ nghi dò xét Tần Xuyên, người trẻ tuổi này nhìn như nào cũng mới chỉ chừng 20, hơn nữa quần áo trên người cũ nát, dưới chân còn đi đôi tông Thái mòn đế, như nhặt được ở thùng rác vậy, đây đúng là thần y trong lời cha sao?
- Thanh Sơn, chẳng phải hôm nay có cuộc họp sao, sao đột nhiên lại về nhà?
Chu Vân Phong hỏi.
- Con không an tâm về Tinh nhi, nếu vị bác sĩ Tần này có thể khiến cha khen không dứt miệng, vậy hôm nay dù có cuộc họp con cũng phải về thăm nhà một chút.
Chu Thanh Sơn nói xong, khẽ vươn tay về phía Tần Xuyên:
- Bác sĩ Tần, con gái của tôi xin nhờ vào cậu, hi vọng cậu không khiến tôi thất vọng.
Tuy rằng ôm thái độ hoài nghi, nhưng Chu Thanh Sơn vẫn tạm thời lựa chọn tin tưởng cha mình.
Tần Xuyên bắt tay đơn giản với gã, vẻ mặt nhẹ nhàng:
- Có thể trị được hay không, cần kiểm tra xem mới biết.
Chu Thanh Sơn ánh mắt chớp chớp, cảm thấy có phần ngạc nhiên. Bởi vì thanh niên trẻ tuổi bình thường khi gặp gã, cho dù là các công tử ca con nhà hào phú cũng có chút khẩn trương. Nhưng Tần Xuyên dường như hoàn toàn không coi thị trưởng thành phố Đông Hoa như gã vào đâu.
- Con trở về cũng tốt, cũng tiện làm quen với Tần tiên sinh, đợi chút nữa cùng nhau ăn cơm, kính vài chén rượu.
Chu Vân Phong nghiêm túc nói.
Chu Thanh Sơn cau mày, sao nghe trong ý của cha, địa vị của Tần Xuyên còn cao hơn gã nghĩ, phải nịnh bợ một phen?
Điều này quá khoa trương đi, cho dù là một bác sĩ giỏi cũng chỉ là một hậu bối, cần phải đối đãi long trọng như vậy sao?
Bởi vì chức danh ‘sư thúc tổ’ quá mức khó tin, Chu Vân Phong không nói với người trong nhà, cho nên Chu Thanh Sơn hoàn toàn không hiểu được thái độ của cha mình.
- Nếu bác sĩ Tần thực sự có thể chữa bệnh cho con gái tôi, đừng nói uống vài chén rượu, uống ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề gì.
Chu Thanh Sơn dù sao cũng là người trong quan trường, dù trong lòng không quá tin tưởng Tần Xuyên nhưng biểu hiện rất khách khí.
Tần Xuyên lại cười cười tỏ vẻ xin lỗi:
- Chuyện này… Tôi không uống rượu, uống Cocacola được không?
Cha con Chu gia sắc mặt cứng ngắc, ngơ ngác hồi lâu không nói lên lời, người giúp việc ở một bên thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.
- Ha ha, Tần tiên sinh thật biết nói đùa, chúng ta vào đi thôi, tới chỗ Tinh nhi.
Chu Vân Phong cười, phá vỡ không khí xấu hổ.
Đoàn người xuyên qua phòng khách, đi qua một hành lang dài, tiến vào hậu viện.
Ánh mặt trời chiếu vào trong sân, giữa cỏ cây xanh tốt, có một mộc đình cỡ nhỏ.
Một cô gái tóc búi cao, mặc váy trắng thanh lịch đang ngồi trên xe lăn, cầm một quyển sách, im lặng đọc.
Cô gái này có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, cổ trắng thon dài, môi đỏ như son, mũi thon như ngọc, giống một giai nhân trong tranh vẽ, như một bông hoa lan giữa tòa nhà.
Trong mắt Tần Xuyên không khỏi hiện lên một tia thưởng thức, con gái xinh đẹp trên đường rất nhiều, nhưng khí chất văn tú nội hàm này thì người bình thường không học được.
Chu Phương Tinh thấy có người tới, chậm rãi khép sách lại, ngẩng đầu lên cười.
- Ông, cha, vị này là bác sĩ Tần sao?
Giọng cũng như người, thanh nhã, tĩnh mịch.
Chu Phương Tinh nhìn hai mắt Tần Xuyên, biểu lộ có chút kinh ngạc.
Đối với bộ quần áo giặt tới bạc màu trên người đối phương, cô cũng không hề xem thường, chỉ là cảm thấy ngạc nhiên vì dù sao Tần Xuyên cũng quá trẻ tuổi.