Chương 55: Khéo trời xui đất khiến
Đêm khuya, trong khu nhà cao cấp của nhà họ Vương của Tứ Hải bang.
Hai cha con nhà họ Vương mỏi mắt chờ tin của Quỷ Dạ Xoa, nhưng gã vẫn như bóng chim tăm cá, bởi vậy phải phái người đi tìm.
Kết quả là tìm được một thân hình và một cái đầu nằm trong chiếc xe kia.
Sau khi biết tin, hai gã sát thủ còn lại của công hội Thái Lan vội vàng suốt đêm quay về trụ sở Đông Nam Á, báo cáo tin tức với hội trưởng.
Dù sao, một phó hội trưởng có trình độ sơ cấp tiên thiên võ giả bị giết, đối với công hội là đả kích nặng nề, trong ngắn hạn, bọn chúng cũng không dám đến Hoa Hạ để khuếch trương thị trường nữa.
Ngồi trong phòng khách của nhà họ Vương, vẻ mặt Vương Chấn Thiên âm trầm, con trai ông ta là Vương Thế Huân cũng thấp thỏm không yên.
- Cha, báo cáo khám nghiệm pháp y nói, Quỷ Dạ Xoa bị người ta dùng một loại vũ khí sắc bén tấn công, chỉ một đòn là chém đứt đầu hắn, trong cơ thể hắn còn trúng xà độc, có thể loại độc đó là từ trên bao tay của hắn. Rốt cuộc là ai mà có thể đánh bại hắn tới mức thê thảm như vậy?
Vương Chấn Thiên thở dài:
- Thi thể được phát hiện ở bên ngoài khu biệt thự của Đường Vi, trên năm mươi phần trăm khả năng, đây là Đường Vi ra tay.
- Không thể! Chẳng lẽ mụ ta là tiên thiên võ giả?
Vương Thế Huân nuốt nước bọt.
- Không có gì là không thể! Những năm ở nước ngoài, cô ta có thể tạo nên danh hiệu “Huyết Phượng Hoàng”, tất nhiên phải có bản lĩnh. Chỉ e là chúng ta đánh giá cô ta quá thấp.
Vừa lúc đó, quản gia từ ngoài đi vào, xin chỉ thị:
- Lão gia, đại thiếu gia, tiểu thư Đường Vi đến rồi!
- Cái gì?
Vương Chấn Thiên bỗng đứng dậy, dù ông ta đã quen với những trận chiến lớn, nghe vậy tim cũng đập nhanh hơn.
- Cha, hay là tránh đi, nói là mệt trong người, cần nghỉ ngơi?
Mặt Vương Thế Huân cũng hơi tái đi.
- Nếu như ngay cả Quỷ Dạ Xoa mà cô ta cũng giết được, thì con nghĩ là chúng ta né tránh được sao?
Vương Thế Huân nghe vậy, mặt lộ vẻ khổ sở, quả thật, nếu một tiên thiên võ giả muốn giết cả nhà y, thì rất dễ dàng ra tay, có dùng súng máy chống lại cũng không xong!
Vương Chấn Thiên hơi trầm tư, rồi khoát tay:
- Đi! Mở rộng cửa nghênh đón đại tiểu thư!
Nhưng quản gia chưa kịp ra ngoài, một bóng người tha thướt đã từ ngoài cửa bước vào.
- Chú Vương không cần khách khí, cháu tự vào là được rồi.
Đường Vi tươi cười, ánh mắt đầy thâm ý, theo sau cô là Lam Trung Hoa, người từng gặp Tần Xuyên.
- Ái chà, đại tiểu thư, đêm khuya tới thăm, sao không báo trước để ta chuẩn bị một chút, cùng ăn bữa cơm luôn!
Vương Chấn Thiên tỏ ra rất nhã nhặn, bước ra gật đầu chào hỏi.
Khuôn mặt cũng lộ vẻ phức tạp, ánh mắt có phần sợ hãi, Vương Thế Huân hô to:
- Chào tiểu thư.
Đường Vi ung dung đi ngang qua trước mặt hai cha con họ, rồi ngồi xuống ghế dành cho chủ nhà, dáng vẻ hết sức tự nhiên như ở nhà mình.
- Đã lâu không tới thăm chú Vương, chú khỏe chứ?
- Ha ha, cám ơn đại tiểu thư quan tâm, dù tôi đã trên năm mươi, nhưng xem như cũng còn cường tráng lắm.
Vương Chấn Thiên cười mỉm nói.
Đường Vi gật gật đầu, mắt lóe lên:
- Cháu cũng nghĩ vậy, dù sao chú Vương còn đủ sức đi mời sát thủ Thái Lan tới thành phố Đông Hoa thực hiện nhiệm vụ, hẳn là hùng tâm tráng chí không hề giảm so với năm xưa.
Vừa nhắc tới hai tiếng “sát thủ”, lập tức vẻ mặt hai cha con họ Vương trở nên cứng đờ.
- Chú Vương…xem ra chú đã tìm được thi thể rồi?
Đường Vi cười nhẹ, hỏi.
- Tìm…đã tìm được, rất xin lỗi, đại tiểu thư, là tôi nhất thời hồ đồ!
Mồ hôi lạnh trên trán Vương Chấn Thiên chảy ròng ròng, vội nhận trách nhiệm về mình, tránh tai họa xảy ra cho con trai.
Nhưng hai cha con họ không biết, thi thể mà Đường Vi nhắc tới, là thi thể của Hắc Báo.
Đường Vi quay lại nhìn Lam Trung Hoa:
- Chú Lam, chẳng phải đã bảo chú xử lý sạch sẽ thi thể sao? Sao lại để chú Vương tìm ra nhanh như vậy?
Thật ra Lam Trung Hoa cũng cảm thấy buồn bực, ông ta đã ném thi thể Hắc Báo xuống biển rồi, sao họ còn tìm được chứ? Chẳng lẽ…thủy triều lên, đẩy xác vào bên cạnh bãi cát?
- Đại tiểu thư, là do tôi làm việc không chu đáo.
Lam Trung Hoa áy náy nói.
Hai cha con họ Vương thầm mắng, Lam Trung Hoa, ông quá mức giả dối! Ném một cái đầu và thi thể cụt đầu vào trong xe, mà cũng coi là “xử lý” rồi? !
Đây rõ ràng là chúng đang giễu cợt hai cha con mình không biết tự lượng sức mình!
- À, không sao, dù sao chú Vương cũng đã nhận ra sai lầm, đúng không?
Đường Vi quay lại nhìn Vương Chấn Thiên, đôi mắt đẹp lóe lên những tia sáng sắc lạnh.
“Phịch”, Vương Chấn Thiên quỳ rạp xuống đất, hấp tấp nói:
- Đại tiểu thư! Hãy nghĩ tình tôi từng theo phụ thân của cô mấy chục năm, xin tha thứ cho tôi lần này!
- Đại tiểu thư là cao thủ võ học, chúng tôi chỉ như con sâu cái kiến, tôi cam đoan sau này không dám mạo phạm đại tiểu thư nữa!
Phía sau, Vương Thế Huân cũng quỳ xuống, dù y không cam lòng, nhưng bất lực.
Theo lời cô ta nói, xem ra Quỷ Dạ Xoa thật sự bị cô ta giết rồi!
Đường Vi thong thả đứng lên, lạnh lùng ngạo mạn nói:
- Chú Vương, cháu nể chú là trưởng bối, lần này coi như xong, nhưng mong rằng từ nay về sau, chú đừng tiếp tục làm điều ngu xuẩn. Mặt khác, bảo thằng con của chú rời khỏi Tần Xuyên cho xa, cháu không muốn lại nhìn thấy hắn!
Nghe Đường Vi nói buông tha cho mình, hai cha con họ Vương có cảm giác như tảng đá lớn trong lòng vừa rơi xuống.
- Vâng, đại tiểu thư! Sau này người của Tứ Hải bang không dám đụng chạm đến Tần Xuyên nữa!
Vương Chấn Thiên khúm núm nói.
Đường Vi thở dài:
- Cháu tin chú Vương lần này, mong chú sẽ không khiến cháu phải thất vọng.
- Tuyệt đối không dám!
Vương Chấn Thiên nghiêm túc cúi đầu.
Lúc này Đường Vi mới hài lòng mỉm cười, liền đứng lên rời khỏi nhà họ Vương. Lam Trung Hoa cũng yên lặng đi theo.
Trong lúc đợi người phụ nữ kia đi khuất, hai cha con nhà họ Vương đều nín thở, ngồi co quắp trên ghế.
- Quả thật là cô ta giết Quỷ Dạ Xoa…Không thể ngờ được, một cô gái nhỏ năm xưa, vậy mà bây giờ trở thành tiên thiên võ giả, có thể giết chết một cao thủ thuộc hàng top 20 của thế giới!
Vương Chấn Thiên than thở.
- Cha, như thế thật đáng sợ, Đường Vi vẫn chưa tới 30 tuổi, vậy mà đã có thể đứng vào hàng ngũ tiên thiên võ giả, cho dù là ở trong gia tộc của hai nhà họ Cổ và họ Võ, cũng được xem là thiên tài võ học!
Vương Chấn Thiên gật đầu:
- Dù Đông Hải bang đã trở thành quá khứ, nhưng mạng lưới quan hệ của nhà họ Đường cũng không ít, cộng thêm thực lực của bản thân Đường Vi, thật sự là mối họa lớn trong lòng cha.
Trong mắt Vương Thế Huân lóe lên một tia hiểm độc:
- Cha cũng không cần quá lo lắng, không phải cha nói rồi đó sao, chờ chúng ta hợp tác với người Nhật rồi, có thể lợi dụng cao thủ của chúng để đối phó với mụ đàn bà thối tha kia!
Vương Chấn Thiên hơi mỉm cười, hiển nhiên, ông ta cũng dự tính như vậy.
Cùng lúc đó, trên đường về, Đường Vi cảm thấy hơi nghi hoặc, dọc đường im lặng không nói gì.
- Đại tiểu thư, cô có tâm sự gì sao?
Lam Trung Hoa lái xe, quan tâm hỏi.
Đường Vi nói với vẻ ngờ vực:
- Chú Lam, tôi có cảm giác, vừa rồi hai cha con họ Vương lộ vẻ hết sức kính sợ…Cho dù mình giết chết sát thủ do bọn họ phái tới, để lộ thực lực trung cấp hậu thiên võ giả, họ cũng đâu cần thay đổi thái độ một cách rõ rệt đến như vậy?
- Ha ha, đại tiểu thư, mấy năm nay Vương Chấn Thiên thành lập Tứ Hải bang, tuy trông có vẻ như không ai bì được, chưng rốt cuộc vẫn chỉ là một bang phái bình thường, ngay cả một hậu thiên võ giả, trong bang cũng không có.
- Hơn nữa, dù sao tiểu thư cũng là con gái của hội trưởng, hắn cũng biết sợ, không dám thật sự chọc giận tiểu thư.
Lam Trung Hoa nói ra suy nghĩ của mình.
Đường Vi suy nghĩ một lát, nhưng không tìm được cách giải thích nào khác, cũng thôi không thắc mắc nữa.