Chương 60: Trừng trị điêu dân
Loại chuyện mà pháp luật cho phép này, Hồng Đào cũng không tiện từ chối. Nhưng gã không hề lo lắng Tần Xuyên có thể gọi tới nhân vật lợi hại nào, vì vậy hào phóng mà đồng ý.
Tần Xuyên bấm số điện thoại của Chu Vân Phong, nói:
- Lão Chu, tôi và một cô bé tên Diệp Tiểu Nhu bị người bắt vào cục cảnh sát, ông tới giúp tôi chút.
Lão Chu đầu bên kia kinh hô một tiếng, nghe xong đại khái câu chuyện, không khỏi căm giận nói:
- Đúng là không có vương pháp mà! Tôi sẽ lập tức nói với Thanh Sơn, sư thúc tổ xin đợi một chút! Tôi sẽ tới ngay lập tức.
Hiện giờ Chu Vân Phong coi Tần Xuyên thành lão tổ tông, trong khi kích động lại hô lên một tiếng sư thúc tổ.
Đợi khi nói chuyện điện thoại xong, cảnh sát lập tức đeo còng tay cho Tần Xuyên, áp giải hai người ra khỏi cửa hàng.
Diệp Tiểu Nhu dù sao cũng là con gái, sợ hãi rơi nước mắt. Chỉ có điều cô lo lắng cho Tần Xuyên nhiều hơn.
- Không sao đâu. Tiểu Nhu, đây là hiểu lầm, đợi chân tướng rõ ràng là ổn thôi.
Tần Xuyên cười nói.
Diệp Tiểu Nhu gật gật đầu, nghĩ tới Tần Xuyên quen người của Đằng Long hội, có lẽ sẽ có biện pháp thoát thân, lúc này mới an tâm hơn một chút.
Hơn 20p sau, hai người được dẫn tới cục cảnh sát Đông Hoa.
Vừa vào trong, Diệp Tiểu Nhu đã bị hai nữ cảnh sát dẫn đi thẩm vấn, mà Tần Xuyên thì bị dẫn tới một phòng tạm giam, không thể không tách khỏi cô bé.
Trong phòng tạm giam còn năm tên tráng hán bị giam giữ bên trong, dường như chờ bị gọi đi thẩm vấn.
Hồng Đào để người khóa cửa lại, hừ lạnh một tiếng:
- Chờ ở đây, đợi chút nữa sẽ có người tới thẩm vấn!
Tần Xuyên nhìn còng tay của mình, lại nhìn mấy tên đô con kia, phát hiện chúng đều không mang còng tay.
Rất hiển nhiên, đây chính là ‘niềm vui bất ngờ’ cho hắn.
Hồng Đào dẫn mấy tên nhân viên cảnh sát rời khỏi, đi thẳng tới văn phòng phó cục trưởng.
Vừa vào liền thấy Trần Hạo Bân đang cùng hút thuốc với phó cục Mã Kim Bằng, ngồi trên ghế salon trò chuyện.
Mã Kim Bằng bắt chéo chân, ngậm điếu thuốc, thấy Hồng Đào đi vào liền hỏi:
- Tiểu Hồng, mọi chuyện sao rồi?
Hồng Đào cười nịnh nọt:
- Cục trưởng Mã, đã hoàn thành nhiệm vụ anh giao cho. Tên Tần Xuyên hiện giờ đang ở trong phòng tạm giam, đoán chừng không bao lâu sau sẽ bị phế đi!
- Đeo còng tay chứu? Đoán chừng thằng nhóc đó có chút võ, không mang còng thì có chút khó đối phó.
Trần Hạo Bân thở ra một hơi khói thuốc.
- Hành trưởng Trần cứ an tâm! Còng rất chặt, cho dù hắn biết võ cũng bị đánh mất nữa cái mạng!
Hồng Đào cười âm hiểm.
Trần Hạo Bân thỏa mãn gật đầu, lấy ra một chồng tiền mặt màu đỏ trong cặp công văn, tiện tay ném cho Hồng Đào.
- Cầm lấy số tiền này dẫn anh em đi uống vài chén, việc này làm không tệ.
Hồng Đào cảm kích nhặt tiền lên:
- Không có gì, không có gì. Hành trưởng Trần và cục trưởng Mã quen thân với nhau, một tên trông Net cỏn con, tùy tiện bóp cái cũng chết!
- Ha ha ha…
Trần Hạo Bân cười nói:
- Lão Mã, tên thủ hạ này của ông rất biết nói chuyện. Lần này may mà có ông.
Mã Kim Bằng không khỏi đắc ý:
- Đúng vậy. Chúng ta là anh em, người ông muốn giẫm đạp, đương nhiên tôi sẽ hết sức chú ý.
Đúng lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, một tên trung niên mập mạp đi vào văn phòng.
Mã Kim Bằng sửng sốt, đứng bật dậy:
- Dượng? Sao dượng lại tới đây? Không phải dượng đi chơi mạt chược sao?
Người đang ông này chính là cục trưởng cục cảnh sát Đông Hoa, Quách Xán, đồng thời là dượng của Mã Kim Bằng.
- Kim Bằng! Có phải là cháu bắt một người tên Tần Xuyên không?
Quách Xán trán đầy mồ hôi, dường như chạy tới đây rất gấp.
- Đúng vậy, sao dượng biết vậy? Đoán chừng hiện giờ đang bị một đám lưu manh đánh đập trong phòng tạm giam! Ha ha…
- Ai nha… sao cháu làm việc không thương lượng với dượng một chút!
Quách Xán vẻ mặt ảo não.
- Không phải chỉ là một tên trông Net sao? Bình thường dượng bận chơi mạt chược như vậy, sao cháu có thể quấy rầy dượng được.
Mã Kim Bằng cười nói.
Quách Xán nhìn gã, hai tay chống nạnh:
- Trông Net? Trông Net mà có thể để thị trưởng Chu gọi điện tới hỏi? Chu lão gia tử cùng thị trưởng Chu đều hỏi tới, đang trên đường tới đây!
- Cái gì? Chu gia cùng thị trưởng Chu? Họ có quan hệ gì với tên Tần Xuyên kia sao?
Mã Kim Bằng cũng giật mình.
- Sao dượng biết? Nói đó là khách quý của Chu gia, muốn chúng ta mau thả người. Rốt cục chuyện gì xảy ra vậy?
Quách Xán hỏi.
Lúc này Trần Hạo Bân đứng dậy, nói:
- Cục trưởng Quách, chuyện này do cháu nhờ Kim Bằng giúp đỡ. Tiểu tử này từng lừa cháu, cháu muốn cho hắn một bài học. Hắn chỉ là một tên trông Net, sao có thể quen thị trưởng Chu được, có thể là nhầm lẫn hay không?
Vừa rồi Quách Xán quá kích động, cũng không hề chú ý, giờ cẩn thận nhìn thì kinh ngạc thốt lên:
- Cậu là… Trần Hạo Bân của ngân hàng Thương nghiệp Trần gia?
- Đúng vậy. Dượng, giờ dượng mới nhận ra sao.
Mã Kim Bằng cười tà:
- Có Trần gia liên hợp với Mã gia chúng ta, cho dù Chu gia lão đầu tử ra mặt, thị trưởng đích thân tới cũng không cần lo lắng.
Hơn nữa không ra khỏi trình tự pháp luật, chúng ta chỉ coi hắn là một người tình nghi mà tiến hành giam giữ, kết quả hắn bị những người tình nghi khác đánh một trận, có quan hệ gì với chúng ta!
Trần Hạo Bân cũng lớn tiếng cam đoan:
- Cục trưởng Quách, Kim Bằng nói đúng lắm. Chu gia cũng không mạnh hơn Trần gia, hơn nữa có thêm nhân mạch Mã gia và Quách gia, chúng ta không có lý do sợ một tên Chu Thanh Sơn!
Quách Xán sờ cằm, mắt híp lại phân tích:
- Trần thiếu nói như vậy cũng có đạo lý, tuy Chu Thanh Sơn là thị trưởng, nhưng cũng không thể tùy tiện can thiệp vào chuyện của cục cảnh sát…
Nếu như gia tộc của Quách Xán và Mã Kim Bằng hợp lại mà muốn đối kháng với Chu gia thì không đủ lực lượng, hai nhà này đều chỉ có quan hệ với công an tuyến trên.
Nhưng Chu gia không chỉ kinh doanh vài chục năm trên giới chính trị, ở địa khu Giang Nam còn có địa vị rất lớn trong giới kinh doanh. Dù sao y dược cũng là nghành nghề lợi nhuận cao, liên lụy rất sâu.
Hơn nữa Chu Vân Phong với tư cách là một Trung y lâu năm, quen rất nhiều quan to hiển quý, quan hệ thì không cần nói.
Thế nhưng nếu thêm Trần Hạo Bân của Trần gia thì hoàn toàn khác. Trần gia là cổ đông chủ yếu trong ngân hàng Thương nghiệp, ở thành phố Đông Hoa là một trong số vài gia tộc sở hữu tài lực đứng đầu.
Cho dù Chu gia cũng phải kính Trần gia ba phần, dù sao lực ảnh hưởng của ngân hàng tới công ty là rất lớn.
Trần Hạo Bân vẻ mặt đắc ý:
- Cục trưởng Quách, đừng lo lắng. Cháu mất mặt chính là Trần gia mất mặt. Chuyện này, trong gia tộc sẽ ủng hộ cháu. Chỉ một Chu gia không đáng coi vào đâu.
Trong lòng Quách Xán cũng có tính toán, nếu qua chuyện này có thể kết minh với Trần gia, vậy sau này khi ở trong thành phố, bản thân mình cũng không cần cúi đầu với Chu Thanh Sơn, vô cùng có lợi!
- Ha ha, tiểu tử thối kia dám bất kính với chủ nhiệm Trần, tuyệt đối là một tên điêu dân, trừng trị một chút cũng không thành vấn đề. Chỉ có điều Chu gia đã muốn che chở, ít nhất cũng không nên xảy ra tai nạn chết người. Đi, chúng ta đi xem tiểu tử kia thế nào rồi.
Quách Xán đã nghĩ kỹ, đánh cho tàn phế là được, sau đó giao cho Chu gia.
Hiển nhiên Mã Kim Bằng không có ý kiến, dượng ủng hộ gã khiến gã càng có mặt mũi. Gã đang muốn đi xem Tần Xuyên bị đánh thành như nào.
Hai tên cục trưởng cùng với Trần Hạo Bân đi theo Hồng Đào, cùng nhau tới phòng tạm giam.
Vừa đi tới cửa, đột nhiên nghe được bên trong truyền tới từng tiếng kêu la thảm thiết!