Chương 88: Tôi không ngại
Đường Vi trừng mắt, dùng ngón tay chọc ngực hắn:
- Giờ tôi đã nhìn ra, tiểu bại hoại cậu căn bản chính là một tên play boy tham lam!
Trong tiệm Net lừa gạt tiểu Nhu, sau đó còn lừa gạt tôi, đoán chừng cô nàng Bạch Dạ kia cũng bị cậu lừa rồi! Quỷ mới biết ở bên ngoài cậu còn lừa gạt bao nhiêu cô gái nữa, tôi không bao giờ tin tưởng cậu!
- Không thể nói như vậy, Tần Xuyên tôi trên đường còn được xưng là ‘Tiểu lang quân ngây thơ’ nữa đó…
- Thật sao? Sao tôi chưa từng nghe nói cậu có lăn lộn trên đường?
- Chẳng phải giờ đã nghe nói sao!
- Đi ra ngoài! Tôi phải thay quần áo!
- Tôi không ngại đâu, chị thay tôi nói, ai cũng không ngại…
- Tôi ngại! Biến!
Cuối cùng Tần Xuyên vẫn bị đá ra cửa phòng, ở ngoài không ngừng nói thầm:
- Trước đây thì không ngừng hấp dẫn tôi, lúc này cho chị thông đồng thì còn thẹn thùng. Đúng là không thể hiểu nổi phụ nữ mà…
Ba phút sau, Đường Vi đổi một thân áo sơ mi và quần ngắn đơn giản, tóc xõa xuống, đi ra.
Chỉ có điều khi thấy Tần Xuyên liền ‘hừ’ một tiếng, đi xuống lầu, không thèm để ý tới hắn.
Tần Xuyên cười hì hì đi tới:
- Tiểu Vi Vi, có phải là chị ghen hay không?
Đường Vi đi xuống lầu, giống như không nghe thấy gì.
Lúc này, trong phòng khách ở dưới tầng, Liễu Hàn Yên đang xem tin tức. Khi thấy Đường Vi đi xuống, đột nhiên vứt cho cô một cái chìa khóa.
Đường Vi nhận lấy, phát hiện là một chiếc chìa khóa Mercedes.
Liễu Hàn Yên cũng không thèm nhìn, thản nhiên nói:
- Trong gara dưới tầng hầm có một chiếc SLK, cô có thể lái nó đi, không trả lại cũng không sao cả. Tôi còn muốn mang Tần Xuyên đi làm việc, không có thời gian tiễn cô.
Buổi sáng Tần Xuyên đã đi thăm quan toàn bộ khu nhà, xác thực nhìn thấy trong gara dưới hầm có chừng bảy tám chiếc xe sang trọng mới tinh, thậm chí có cả SUV, bán tải cùng xe thương mại, hiển nhiên là chuẩn bị cho cuộc sống sau hôn nhân của hai người.
Đường Vi ném chiếc chìa khóa lại cho Liễu Hàn Yên, cười nói:
- Không cần, tuy tôi không nhiều tiền như Liễu tiểu thư, nhưng xe và lái xe thì vẫn phải có. Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại, đoán chừng đã sắp tới rồi.
Nói xong, Đường Vi đi ra khỏi cửa lớn.
Tần Xuyên định đi ra theo thì bị Liễu Hàn Yên di chuyển ra ngăn cản.
- Anh muốn đi sao?
Liễu Hàn Yên vẻ mặt lạnh như băng, hỏi.
Tần Xuyên lui lại hai bước:
- Này, cô có thể không dùng khinh công để di chuyển trong nhà không, tốc độ đó có chút dọa người đó! Tôi đi tiễn cô ấy cũng không được sao?
- Chuyện này không có chút ý nghĩa nào. Giờ anh đi cùng tôi tới cục dân chính nhận giấy chứng nhận!
Liễu Hàn Yên nói.
Tần Xuyên sững sờ:
- Không phải nói còn phải qua vài ngày nữa sao?
- Cha tôi nói cần nhanh chóng định ra, sính lễ Tần gia đã đến, sáng nay phải nhận lấy giấy chứng nhận.
- Cô cũng quá nghe lời đi, bảo cô kết hôn liền kết hôn, cũng không phải giúp cha cô kết hôn mà!
Tần Xuyên dở khóc dở cười.
Liễu Hàn Yên không vui, nhíu mày:
- Câm miệng! Tôi không muốn nghe mấy lời nhảm nhí này của anh! Đi đổi bộ quần áo khác, sau đó sẽ đi!
- Vậy còn cô? Mặc quân trang sao?
- Tôi là quân nhân, có vấn đề gì sao?
Tần Xuyên bĩu môi, thầm nghĩ cô mặc bộ quân trang thiếu tướng kia tới cục dân chính, còn không dọa người ta đái ra quần sao. Nhưng nghĩ lại thì đối phương thích thế nào chả được, chính mình lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, tiến vào cổ võ thế gia rồi nói sau.
Mấy phút sau, Tần Xuyên đổi một bộ quần áo sạch xe cùng Liễu Hàn Yên đi ra khỏi nhà, lúc này Đường Vi đã ngồi xe rời khỏi.
Tần Xuyên ngồi trên chiếc Hummer của Liễu Hàn Yên, con quái thú bằng sắt thép này không chỉ mang bề ngoài thô giáp, bá khí, bên trong đã từng cải trang, chỉ riêng vị trí điều khiển đã có thêm rất nhiều những nút kỳ lạ.
Tần Xuyên tùy tiện chỉ vào một nút màu đỏ có chữ R, hỏi:
- Đồng chí tiểu Liễu, nút này dùng làm gì vậy?
Liễu Hàn Yên khởi động xe, thuận mồm nói:
- Rocket trên xe, loại nổ mạnh…
- …
Tần Xuyên im lặng thu tay lại, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó ngoan ngoãn ngồi im, không dám động đậy.
Phong cách lái xe của Liễu Hàn Yên hoàn toàn không tương xứng với khí chất của cô.
Chiếc xe Hummer với vận tốc hơn 100km/h xuyên qua vùng ngoại thành, tiến vào nội thành, nhiều lần vượt mà chỉ cách những xe khác vài cm, bất cứ lúc nào cũng có thể va quệt, nhưng cô không hề sợ hãi chút nào.
Cô như đang khống chế một con sư tử điên, phóng đi trên đường. Hơn nữa lại là xe biển đỏ của quân đội, tuy rằng không đến mức trực tiếp vượt đèn đỏ, nhưng biển giới hạn tốc độ căn bản không quản được cô.
Tần Xuyên ngồi qua xe Đường Vi lái, ngồi qua xe Liễu Hàn Yên, lập tức cảm thấy Đường Vi thật dịu dàng… Còn người vợ bất đắc dĩ này thì đúng là quá hung ác!
- Tôi nói này, Liễu đại tiểu thư, cô không thể lái chậm một chút sao? Chiếc xe này to như xe tăng vậy, lao như trâu húc mả trên đường, cô dọa mọi người thì sao hả?
- Thời gian của tôi không thể lãng phí ở trên đường. Nhưng anh cứ yên tâm, tôi lái xe chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Liễu Hàn Yên không vội vã trở lại bộ chỉ huy, cô có dự cảm không lành, hôm nay nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó. Đây là trực giác của phụ nữ, đồng thời cũng là trực giác của một quan chỉ huy.
Khi đỗ trước đèn xanh đèn đỏ, những người xung quanh đều phải quay đầu nhìn chiếc Hummer này.
Quả thực chiếc Hummer H2 đã qua cải trang dũng mãnh như vậy, là xe quân đội điển hình, quá mức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tần Xuyên đột nhiên cảm thấy có một người vợ tướng quân cũng rất có mặt mũi, chỉ tiếc cô ấy không để ý tới hắn…
Đột nhiên trong xe có tiếng điện thoại vang lên!
Liễu Hàn Yên lập tức nghe điện, thần sắc nghiêm trọng:
- Chuyện gì?
- Tướng quân! Có chuyện khẩn cấp xảy ra. Ở cảng Đông bị bỏ hoang kia có một chiếc thuyền đánh cá đang tiếp cận, đoán chừng một giờ là có thể cập bến. Nhưng chiếc thuyền này căn bản không có trong cơ sở dữ liệu đăng ký, là thuyền đen không biết từ đâu ra!
Người báo cáo là Y Phi.
Trong mắt Liễu Hàn Yên lóe lên một tia sáng:
- Quả nhiên cũng giống suy đoán của tôi, điểm đột phá chúng tìm được chính là bến cảnh kia! Xem ra trước tiên muốn vào đất liền, ẩn nấp trong thành phố Đông Hoa, sau đó mới tìm cơ hội ra tay với văn vật…
Y Phi, hiện giờ tôi sẽ ngay lập tức quay lại bộ chỉ huy. Anh mau tập kết toàn bộ Hàn Thứ, mặt khác thông báo cho tàu chiến số 17 và 23, tiến tới vây quanh, phối hợp tác chiến.
- Vâng!
Y Phi không dư thừa một chữ, lập tức đi thi hành mệnh lệnh.
Lúc này vẫn đang là đèn đỏ, chỉ có điều Liễu Hàn Yên đã không còn lòng dạ nào chờ đợi.
Cô ấn còi ô tô, cảnh báo những xe xung quanh đừng có cản trở, trực tiếp quay đầu xe, nhanh như chớp chạy về phía quân khu.
- Này! Không đi cục dân chính nữa sao?
Tần Xuyên lớn tiếng hỏi.
- Anh cũng đã nghe được, chiến đấu lúc nào cũng có thể nổ ra, kết hôn không quan trọng bằng việc quân!
- Vậy trước tiên cô thả tôi xuống! Tôi đi cùng cô làm gì?
Tần Xuyên cười khổ.
Liễu Hàn Yên nhíu mày:
- Anh cứ chờ trong quân doanh, chờ tôi chấm dứt nhiệm vụ này sẽ cùng anh đi lĩnh giấy chững nhận, tránh cho lúc đó tôi lại phải đi tìm anh.
Cô không muốn phải gọi điện thoại hay đi tìm Tần Xuyên nữa. Hơn nữa vào thời điểm này, đỗ xe vì người con trai nay là hoàn toàn không cần, quá lãng phí thời gian.
- Tại sao? Tôi đi sạc điện thoại, nhất định sẽ nghe điện thoại của cô…
- Tôi đang suy nghĩ, đừng làm phiền tôi!
Liễu Hàn Yên gắt một tiếng, một chân đạp ga, chiếc xe lại bắt đầu tăng tốc.
Tần Xuyên vẻ mặt đau khổ, cảm thấy nhân quyền của mình đang bị chà đạp. Đỗ xe chỉ tốn chừng 10s cũng không được, đây không phải là vì việc quân, căn bản là bắt nạt người mà!