Chương 393: Ngươi (1)
Ngoài cửa sổ đã sắp tối, sắc trời dần tối, lúc ta đang chuẩn bị đốt đèn, chợt nghe thấy giọng nói của Tiểu Thiền vang lên ở ngoài phòng:
“Chỉ Thủy ca, tiên… Tiên sư đã đến!”
Đôi mắt ta sáng lên, vội vàng đi ra khỏi phòng, lôi kéo Tiểu Thiền chạy về phía cửa trại.
Chỉ chốc lát sau, ta đã lôi kéo Tiểu Thiền đi đến trước cửa trại, chỉ thấy từng tộc nhân cõng sọt đầy rắn, đặt sọt ở trước mặt một bà lão đứng ở trước cửa trại.
Bà lão kia khom người, dáng người còng xuống, áo choàng đen ở trên người có thêu hình rắn, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn từng cái sọt trên mặt đất.
Phụ thân là trại chủ, đang đứng cách bà lão đó không xa, giục các tộc nhân vận chuyển một số lượng rắn rất nhiều đến.
Ta lôi kéo Tiểu Thiền, đứng ở sau lưng phụ thân, vô cùng cẩn thận đánh giá bà lão áo đen này, trong lòng không nhịn được hơi tò mò.
Lần này tiên sư đến lấy rắn, lại đã đổi người?
Trước kia, tiên sư đến trại lấy rắn, là một nam tử mặc áo choàng tím, thế nhưng hoa văn trên áo choàng cũng giống với bà lão này.
Sau một lúc lâu, phụ thân mở miệng nói: “Tiên sư đại nhân, số rắn mà trại bắt được trong tháng đều ở đây cả.”
“Chỉ có từng ấy?” Giọng nói của bà lão áo đen kia khàn khàn, nhìn lướt qua cái sọt trên đất, khẽ nhíu mày nói, “Trước kia Tiền sư điệt cũng lấy từng đó sao?”
Phụ thân vội vàng nói: “Tiên sư đại nhân, lúc trước Tiền tiên sư đến lấy rắn, số lượng còn không nhiều bằng lần này, đây là kết quả trong trại góp nhặt cả một tháng.”
“Thôi, vậy cứ thế đi.”
Bà lão áo đen kia cũng lười nhiều lời, vung tay áo choàng lên, từng cái sọt ở trên mặt đất cũng bắt đầu không ngừng bay vào trong ống tay áo của bà ta.
Ta vốn muốn để tiên sư giúp đỡ nhìn xem Tiểu Thiền có tư chất luyện khí hay không, nhưng vị tiên sư trước mắt này, thoạt nhìn dáng vẻ hình như không dễ đối phó, vì vậy vẫn nhịn xuống.
Lúc này, quần áo trước ngực Tiểu Thiền hơi nhô lên, chỉ thấy một con Tiểu Xà hắc lân theo cổ áo của nàng, bò ra từ chỗ ngực, phát ra tiếng rắn kêu xì xì.
Ta không nhịn được liếc Tiểu Xà hắc lân một cái, vật nhỏ này, ăn lại ngủ, ngủ rồi ăn, còn làm chậm trễ việc hắn rèn luyện cơ ngực cho Tiểu Thiền.
“Hả?”
Bà lão áo đen kia lại đột nhiên phát ra một tiếng kêu nghi ngờ khẽ khàng, đôi mắt híp đột nhiên trợn to, nhìn chằm chằm Tiểu Xà hắc lân ở trước ngực Tiểu Thiền, trong đôi mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Ta chú ý đến vẻ mặt của bà lão này, không nhịn được khẽ giật mình.
Ngay lập tức, bà lão áo đen này vô cùng nghi ngờ đánh giá Tiểu Thiền, hình như muốn nhìn ra điều gì đó.
“Tiên sư đại nhân?” Phụ thân nghi ngờ mở miệng nói.
Bà lão áo đen hơi do dự, vẫy tay về phía Tiểu Thiền: “Tiểu nữ oa, ngươi đến đây.”
Tiểu Thiền nhìn ta một cái, ta nhẹ gật đầu với nàng, nói khẽ: “Biết đâu tiên sư phát hiện ngươi có tư chất luyện khí thì sao?”
Lúc này Tiểu Thiền mới hơi lo lắng đi đến trước mặt bà lão áo đen kia, hơi lo lắng không yên nhìn về phía bà lão áo đen.
Bà lão áo đen vừa cẩn thận nhìn Tiểu Xà hắc lân quấn trên cổ Tiểu Thiền một chút, trầm thấp hỏi: “Cực Âm Linh Mãng này, ngươi lấy từ đâu ra?”
“Cực Âm… Linh Mãng?” Tiểu Thiền tỏ ra mờ mịt, nói: “Ta và Chỉ Thủy ca… Vào trong một hang rắn… Nhặt được.”
“Ngươi là một phàm nhân, sao lại được nó chọn làm chủ?” Bà lão áo đen cau mày nói.
“Không biết…” Tiểu Thiền hơi mơ hồ nói: “Có lẽ là vì… Nó từng uống máu của ta, khá thân thiết với ta…”
“Từng uống máu của ngươi?”
Bà lão áo đen càng thêm nghi ngờ, hỏi: “Cứ như vậy? Còn gì nữa không?”
“Không có…” Tiểu Thiền lắc đầu.
Bà lão áo đen đánh giá Tiểu Thiền một chút, trong đôi mắt đột nhiên bùng sáng lên một ánh nến có ngọn lửa màu u lam, lập tức đưa tay túm lấy cánh tay Tiểu Thiền, một tia sáng lập tức thẩm thấu vào từ bên ngoài cơ thể của Tiểu Thiền.
Không lâu sau, bà lão áo đen đột nhiên khiếp sợ nhìn về phía Tiểu Thiền, lẩm bẩm nói: “Chẳng trách… Chẳng trách…”
Bà ta nhìn chằm chằm Tiểu Thiền cứ như phát hiện một món trân bảo, trong mắt tràn ngập vẻ vui sướng, tham lam… Đủ loại cảm xúc phức tạp, qua nửa ngày, mới hỏi: “Tiểu gia hỏa, ngươi có bằng lòng đi theo ta tu hành không?”
Tiểu Thiền ngẩn ngơ, lại không trả lời, mà quay lại nhìn về phía ta, lập tức hỏi: “Tiên sư… Vậy có thể dẫn theo Chỉ Thủy ca… Cùng tu hành không?”
“Hắn?”
Đôi mắt thiêu đốt ngọn lửa màu u ám của bà lão áo đen quan sát ta một chút, lạnh nhạt nói: “Hắn không có tư chất luyện khí, sao có thể tu hành?”
Tiểu Thiền vội vàng nói: “Vậy… Ta có thể cùng Chỉ Thủy ca… Song tu!”
Nàng vừa nói ra lời này, ta chợt phát hiện trong trại trở nên yên tĩnh, phụ thân nhìn ta với vẻ kỳ lạ, tộc nhân xung quanh cũng mở to hai mắt nhìn.
Đây là phản ứng gì?
Ta hơi mơ hồ, song tu thì sao?
Khóe môi bà lão áo đen hơi giật giật một chút, sắc mặt khó coi nhìn về phía ta, khàn giọng nói: “Tiểu oa nhi này mới đến độ tuổi như vậy, ngươi lại đã dạy nàng như thế?”
“Chẳng lẽ song tu không tốt sao?” Ta nghi ngờ nói.
“Đúng vậy…” Tiểu Thiền cũng nghiêm trang nói: “Ta muốn song tu với Chỉ Thủy ca!”
Bà lão áo đen ho khan một cái, nặng nề nói: “Tạm thời không nhắc đến việc này, ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy không?”
Tiểu Thiền không đồng ý, mà nhìn về phía ta.
Ta nhẹ gật đầu với nàng.
Lúc này Tiểu Thiền mới gật đầu nói: “Tiên sư… Ta bằng lòng.”
“Được.”
Bà lão áo đen mỉm cười, nói: “Vậy ngươi theo ta về Vạn Xà Động Thiên đi, tu hành thật tốt.”
“Chờ chút… Không thể dẫn Chỉ Thủy ca đi theo sao?” Tiểu Xà vội vàng hỏi.
“Không thể.” Bà lão áo đen nhíu mày, lập tức khẽ dụ dỗ: “Vạn Xà Động Thiên với một phàm nhân mà nói, quá mức nguy hiểm, hắn chỉ là một phàm nhân, không đi được.”
Tiểu Thiền hơi do dự, hỏi: “Vậy ta có thể ở lại tu luyện không?”
Bà lão áo đen nghe vậy, không nhịn được lạnh lùng liếc ta một cái.
Không biết sao, ta mơ hồ cảm thấy trong đôi mắt lại, lại lướt qua một tia sát ý, khiến ta không nhịn được hơi thở cứng đờ.
Thế nhưng, bà lão áo đen vẫn dụ dỗ: “Không đến Vạn Xà Động Thiên thì không tu luyện được, thế nhưng chờ ngươi tu luyện có thành tựu, ta tất nhiên sẽ dẫn ngươi quay về gặp hắn.”
Tiểu Thiền quay lại nhìn về phía ta, thấy ta không nói chuyện, lúc này mới do dự nói: “Vậy… Được.”
Lúc này bà lão áo đen mới giãn lông mày, nói: “Vậy ngươi chuẩn bị một chút, cùng ta về Vạn Xà Động Thiên đi.”
Tiểu Thiền đi đến trước mặt ta, đột nhiên đưa tay ra ôm lấy ta, tựa vào trong ngực của ta, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn về phía ta, vành mắt đỏ ửng, chảy nước mắt nói: “Chỉ Thủy ca…”
“Đừng khóc.” Ta đưa tay ra xoa đầu của nàng, nói: “Ngươi là đi tu luyện, cũng không phải không gặp được ta nữa, sau này ta còn chờ ngươi cùng song tu với ta đấy!”
“Ừm… Ta tu luyện một khoảng thời gian… Sẽ quay về song tu với ngươi!” Tiểu Thiền gật đầu thật mạnh, lập tức lấy Tiểu Xà hắc lân ở trong ngực ra, đưa về phía ta, nói: “Ta không có ở đây… Để Tiểu U ở cạnh ngươi đi.”
Ta đang muốn nhận lấy Tiểu U, lại nghe thấy bà lão áo đen kia đột nhiên quát: “Không được, mấu chốt tu luyện của ngươi nằm ở con Linh Mãng này, sao có thể tặng cho người ta?”
Tiểu Thiền ngẩn ngơ.
Ta lại nói: “Ngươi giữ đi, ngươi tu luyện càng nhanh, ngươi trở nên càng lợi hại, mới có thể giúp ta cùng tu luyện.”
Lúc này Tiểu Thiền mới gật đầu nói: “Được…”
Lúc này bà lão áo đen mới hơi thở phào nhẹ nhõm, lại quay sang nhìn về phía phụ thân, lạnh nhạt nói: “Lâm trại chủ, việc liên quan đến Linh Mãng này, xin ngươi giữ bí mật, không được để lộ ra nửa phần, nếu không…”
Nói xong lời cuối cùng, ý uy hiếp trong giọng nói của nàng đột nhiên tăng thêm mấy phần.
Sắc mặt phụ thân hơi thay đổi, vội vàng nói: “Tiên sư yên tâm, ta chắc chắn sẽ để tộc nhân giữ bí mật, sẽ không nói cho bất kì kẻ nào.”
Sắc mặt bà lão áo đen lạnh nhạt nhẹ gật đầu, lúc này mới nói với Tiểu Thiền: “Chúng ta phải đi thôi.”
Tiểu Thiền lưu luyến không rời ngẩng đầu lên từ trong ngực của ta, nói nhỏ: “Chỉ Thủy ca, ta nhất định sẽ quay về tìm ngươi, ngươi phải chờ ta…”