Chương 64: Lâm tiền bối nói rất đúng (1)
“Trước khi lão tổ phi thăng, lưu lại hai con Bỉ Ngạn thảo nhân, may mắn ta và gia chủ đều cầm một cái, nếu không muốn liên lạc với lão tổ cũng phiền phức.”
Thiếu niên âm nhu kia nói, bàn tay xoay chuyển lấy ra một con người rơm cao khoảng nửa người.
Con người rơm này được tết từ sợi tơ đỏ thẫm, rơm rạ cũng là một màu vàng rực.
Sau khi thiếu niên âm nhu đặt người rơm màu vàng đứng trên sàn nhà, lại hơi ngượng ngùng nhìn về phía Tiêu Tuệ, cung kính nói: “Tiêu tiền bối, muốn khởi động Bỉ Ngạn thảo nhân này, cần hai người tu hành thiên quan thứ tư, hoặc là một vị cao nhân thiên quan thứ năm, có thể làm phiền ngài không…”
Trình gia chỉ có hai người tu hành đến thiên quan thứ tư, hắn ta là đại trưởng lão Trình gia, cũng là một người trong số đó.
Về phần người còn lại, lại là gia chủ đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
Vào thời điểm này, muốn một mình hắn ta khởi động Bỉ Ngạn thảo nhân cũng không làm được, chỉ có thể nhờ vị Tiêu tiền bối này.
“Chuyện nhỏ.”
Tiêu Tuệ khẽ gật đầu, nói: “Ngươi chuẩn bị kỹ càng bài vị của lão tổ nhà ngươi là đủ.”
Dù nàng chỉ để một hình chiếu đến, nhưng phối hợp với đại trưởng lão, cũng đủ để khởi động Bỉ Ngạn thảo nhân này.
Chẳng mấy chốc.
Một chiếc bàn rộng lớn được bày trong phòng ngủ, trên bàn là một bài vị bằng gỗ lim không có tên, chỉ khắc một chữ “Trình”, vô cùng đơn giản, không hề thu hút.
“Thiên nhân giao giới, Bỉ Ngạn mở ra.”
Nhẹ nhàng niệm nhỏ một câu, thiếu niên âm nhu đột nhiên đưa tay ra, chỉ vào người rơm màu vàng, Tiêu Tuệ cũng không chút khói lửa búng tay một cái, chỉ nghe một tiếng động vang lên, người rơm kia đột nhiên bốc cháy.
Ánh lửa càng ngày càng lóa mắt, ngọn lửa cao lớn bốc lên cao hơn một mét, nhưng không có nhiệt độ gì, chỉ có không gian bên cạnh ánh lửa bị bóp méo.
Dường như bài vị chữ Trình ở trên bàn cũng cảm ứng được điều gì đó, bắt đầu không ngừng rung lên.
Không lâu sau, ánh lửa to lớn hoàn toàn ổn định lại, như một mặt gương, trong ngọn lửa bốc lên hiện ra một bóng dáng nửa người hơi mơ hồ, rõ ràng là một lão giả tóc bạc mặt hồng.
“Lão tổ!”
“Thái gia gia!”
“Tằng tổ!”
Mọi người của Trình gia nhìn thấy lão giả ở trong ánh lửa, vẻ mặt kích động rối rít quỳ xuống mặt đất.
Chỉ trong chốc lát, ngoại trừ Tiêu Tuệ còn đứng ở bên ngoài, những người còn lại của Trình gia đều cung kính quỳ rạp xuống đất.
Vốn Trình gia chỉ là một gia tộc tu hành bình thường mà thôi, chỉ vì có một cao nhân tuyệt thế kinh tài tuyệt diễm như lão tổ, mới có được địa vị này.
Lão tổ chính là Định Hải Thần Châm của gia tộc!
Vào mấy ngày sau khi lão tổ vừa phi thăng, dường như đám người Trình gia mất đi người đáng tin cậy, khó tránh khỏi lo lắng không yên.
Còn bây giờ lại lần nữa nhìn thấy khuôn mặt lão tổ, sao bọn họ có thể không kích động?
“Ta mới rời khỏi nhân gian hơn một tháng, tìm ta có chuyện gì?”
Vẻ mặt lão tổ Trình gia lạnh nhạt nhìn thoáng qua mọi người quỳ trên mặt đất, lập tức nhìn thấy Tiêu Tuệ ở trong hình chiếu ánh trăng, lập tức mỉm cười, nói: “Không ngờ Tiêu đạo hữu cũng ở đây, xem việc này không nhỏ.”
“Trình đạo hữu.” Tiêu Tuệ nhẹ nhàng gật đầu, hỏi: “Sống ở thiên giới thế nào?”
“Thiên địa mới còn chưa quen thuộc, cũng không thích ứng lắm.” Lão tổ Trình gia mỉm cười nói: “Nhưng có chút tâm đắc, còn phải đa tạ Tiêu đạo hữu đã chỉ điểm.”
“Hả?”
Đôi mắt Tiêu Tuệ hơi sáng lên, lập tức cười nói: “Thời gian quý giá, ta cũng không trò chuyện với ngươi nữa, đợi sau khi ta quay về thiên giới, chúng ta sẽ chậm rãi nói chuyện.”
Lão tổ Trình gia nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới nhìn về phía đại trưởng lão, lại liếc nhìn gia chủ nằm trên giường, lạnh nhạt nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đại trưởng lão dáng vẻ thiếu niên âm nhu quỳ trên mặt đất, hít sâu một hơi, nói: “Lão tổ, cũng chẳng biết tại sao, hôm nay có một con ‘Thiên Cẩu’ ngoại ma tự do lẻn vào gia tộc Trình gia ta, sau khi nó đánh lén, đã chết mất mấy vị con cháu của Trình gia, ngay cả gia chủ cũng bị nó thôn phệ nguồn gốc sinh cơ, suýt chết.”
“May mắn có trọng bảo do ngài để lại trấn tộc, mới có thể khiến con Thiên Cẩu này bị thương nặng, khiến nó tự bạo, nhưng gia chủ lại nguy cơ sớm tối, kính xin ngài ra tay cứu giúp.”
“Kính xin lão tổ ra tay cứu giúp.”
Tất cả mọi người Trình gia quỳ sát sau lưng hắn ta, rối rít lên tiếng phụ họa.
Tiêu Tuệ bình tĩnh đứng bên cạnh, lúc nghe được “khiến nó tự bạo”, trên mặt lại hiện ra vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không lên tiếng.
“Thiên Cẩu? Bị Thiên Cẩu nuốt mất nguồn gốc sinh cơ?”
Lão tổ Trình gia ở trong ngọn lửa khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ các ngươi chưa hỏi các vị cao nhân đương thời khác sao? Một khi bị Thiên Cẩu nuốt mất sinh cơ, đó chính là ngay cả ngọn nguồn căn bản nhất cũng bị mất, linh dược thế gian căn bản không thể nào cứu sống được người tu hành, ta ở thiên giới sao có thể cứu được?”