Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân

Chương 65: Lâm tiền bối nói rất đúng (2)

Chương 65: Lâm tiền bối nói rất đúng (2)
Nói đến đây, giọng nói của lão càng lạnh lùng hơn: “Bỉ Ngạn thảo nhân không dễ kiếm, ta bôn ba rất lâu mới để lại được hai cái, các ngươi cứ thế lãng phí một cái?”
Thiếu niên âm nhu kia ngạc nhiên, hỏi: “Lão tổ ngài cũng không cứu được?”
“Nếu ở thiên giới, chỉ dựa vào thần thông của bản thân ta có lẽ hơi rắc rối, nhưng tốn một viên tiên quả, tái tạo sinh cơ là được.”
Giọng nói của lão tổ Trình gia lạnh lùng: “Nhưng cách hai giới thiên nhân, ta cứu giúp như thế nào? Trước khi các ngươi dùng Bỉ Ngạn thảo nhân, không đi hỏi những cao nhân khác một chút sao? Trước khi ta đi đã chào hỏi giúp các ngươi, đều là bận rộn toi công sao?”
Đám người Trình gia nghe vậy, sắc mặt từng người đều trắng bệch, cũng không dám thở mạnh.
Dù lão tổ đã phi thăng, nhưng dư uy vẫn còn, lúc này dưới sự tức giận, tất nhiên bọn họ sợ hãi vạn phần.
“Lão tổ bớt giận.”
Thiếu niên âm nhủ tỏ vẻ sợ hãi nói: “Là Bất Hưu nói, chỉ cần liên lạc với ngài ở thiên giới, là có thể cứu gia chủ, hơn nữa…”
Nói xong lời cuối cùng, hắn ta cũng không dám nói nữa, bởi vì Tiêu Tuệ cũng đồng ý với chuyện này, hắn ta không dám tùy tiện chĩa mùi dùi về phía Tiêu Tuệ.
“Bất Hưu?”
Lão tổ Trình gia cau mày, nhìn về phía Trình Bất Hưu trong đám người đang quỳ sát mặt đất: “Vì sao ngươi lại cho rằng như vậy?”
“Lão tổ, là Lâm tiền bối của ‘Hà Minh Hiên’, hắn chỉ điểm ta làm như vậy.” Trình Bất Hưu cung kính nói.
Lúc trước hắn muốn sớm nói ra một chút, nhưng lão tổ chính là bầu trời trong gia tộc, ai dám tùy ý nói chen vào?
“Ồ? Lâm tiền bối?”
Đôi mắt lão tổ Trình gia sáng rực lên, vẻ mặt lạnh lùng dần tan đi, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Lâm tiền bối đã nói như thế, vậy chắc chắn có dụng ý của hắn, xem ra là ta trách nhầm các ngươi.”
Mọi người Trình gia nghe xong, cũng hơi ngây ngẩn cả người.
Vừa nãy lão tổ còn đang nổi giận, còn chắc chắn nói mình không cứu được, thế nhưng vừa nghe thấy là vị Lâm tiền bối kia nói, lại lập tức thừa nhận mình sai?
Thật sự giống hệt vừa rồi Tiêu Tuệ tiền bối tự vả mặt…
Rốt cuộc vị Lâm tiền bối kia là nhân vật cấp bậc gì, mặc là thiên tiên hóa sinh như Tiêu Tuệ tiền bối, hay là lão tổ đã phi thăng thiên giới, lại cũng kính trọng hắn như thế?
“Thế nhưng…”
Chỉ thấy lão tổ Trình gia trong ngọn lửa hơi hoang mang nói: “Có lẽ là ta ngu dốt, dù Lâm tiền bối nói ta có thể cứu, nhưng ta thật sự không biết nên cứu như thế nào…”
Lão quay sang nhìn về phía Tiêu Tuệ, nói: “Tiêu đạo hữu, ngươi cũng biết ta ở thiên giới, rốt cuộc nên cứu hậu bối không nên thân của ta như thế nào?”
“Ta cũng không có manh mối gì.” Tiêu Tuệ lắc đầu mỉm cười một tiếng, nói: “Nhưng Lâm tiền bối đã nói như vậy, tất nhiên sẽ không sai.
Lão tổ Trình gia nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đó là đương nhiên.”
Đám người Trình gia nghe vậy hai mặt nhìn nhau.
Rõ ràng cũng không có manh mối phải cứu thế nào, lại kiên định tin tưởng vị Lâm tiền bối kia như vậy?
“Cứu như thế nào đây…”
Trong ngọn lửa, lão tổ Trình gia không nhịn được nhíu mày đau khổ suy nghĩ.
Lúc này –
“Lão tổ.”
Trong đám người, một giọng nữ có vẻ hơi non nớt đột nhiên vang lên: “Ta có việc bẩm báo, có lẽ cũng liên quan đến việc này.”
Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy người nói chuyện, rõ ràng là thiếu nữ xinh đẹp quỳ ở hàng cuối cùng – Trình Thất Nguyệt.
Trong mọi người ở đây, nàng là người có địa vị và tu vi thấp nhất, nàng dám mở miệng?
Lão tổ Trình gia gật đầu nói: “Nói.”
Trình Thất Nguyệt cung kính nói: “Khoảng một tháng trước, vãn bối may mắn gặp được Lâm tiền bối, hắn từng giao một vật cho ta, nói là tặng cho lão tổ, để ta tìm thời cơ thích hợp, thờ cúng vật này ở trước bài vị của lão tổ.”
“Ồ? Là vật gì?” Đôi mắt lão tổ Trình gia sáng lên.
“Lâm tiền bối tặng cho ngài một bức tự thiếp.”
Lúc đang nói chuyện Trình Thất Nguyệt lấy một bức tự thiếp đã được bồi tốt từ trong Tụ Lý Càn Khôn ra, chậm rãi đứng lên, cung kính dùng hai tay nâng bức tự thiếp.
“Tự thiếp của Lâm tiền bối?” Đôi mắt lão tổ Trình gia càng sáng hơn, nói: “Mở nó ra.”
“Vâng.”
Trình Thất Nguyệt lên tiếng, vô cùng cẩn thận mở cuộn giấy ra, để lộ bức tự thiếp bình thường không có gì lạ, có thể thấy được một hàng chữ cuồng thảo rồng bay phượng múa, nước chảy mây trôi –
Niệm khứ khứ, thiên lý yên ba, mộ ái trầm trầm sở thiên khoát.
Còn ở góc dưới bên trái, có thể thấy được hai hàng lạc khoản.
Thuộc về Trình Vô Niệm tiên sinh
Lâm Chỉ Thủy tùy bút, giữa mùa hè Canh Tý tại Hà Minh Hiên
Mọi người quay lại nhìn, đều thấy được bức tự thiếp này, ngoại trừ Trình Bất Hưu, Trình Thất Nguyệt và Tiêu Tuệ, đám trưởng lão Trình gia đều không nhịn được cảm thấy rất kỳ lạ.
Một bức tự thiếp bình thường như thế, lại không có nửa phần áp lực và uy áp nào, thì có ích lợi gì?
“Ha ha ha…”
Sau khi lão tổ Trình gia nhìn thấy, chợt cười to: “Thì ra là thế… Thì ra là thế! Đúng là thủ bút của Lâm tiền bối, ngay cả cục diện ngài hôm nay… Cũng nằm trong suy tính của ngài sao?”
Mọi người đều hoảng sợ, chỉ một bức tự thiếp đơn giản như vậy, rốt cuộc lão tổ đã nhìn ra cái gì?
Chỉ có Trình Bất Hưu, Trình Thất Nguyệt và Tiêu Tuệ lại mơ hồ hiểu rõ, tất nhiên bức tự thiếp này ẩn chứa đại thần thông nào đó, một khi bức tự thiếp này thuộc về ai, chỉ có người sở hữu mới có thể nhìn ra đạo vận và thần thông cất giấu trong đó.
Đương nhiên, phải có cảnh giới tu vi đủ cao mới được, sau khi Trình Thất Nguyệt nhận được bức tự thiếp kia, cũng chỉ có thể cảm ngộ được đạo trong đó, lại không thể thúc đẩy thần thông trong đó.
“Trình đạo hữu vui mừng như thế, không biết bên trong bức tự thiếp Lâm tiền bối tặng cho ngươi, có ẩn chứa loại thần thông nào?”
Tiêu Tuệ không nhịn được mở miệng hỏi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất