Chương 76: Ta, chào ngươi (1)
“Alo? Tiểu Thủy.”
“Không cần cảm ơn, người về nhà là tốt, ầy… Hắn muốn gặp ta cảm ơn? Khụ, không cần, không cần đâu, thật sự không cần, chút chuyện nhỏ mà thôi.”
“Được, ngày mai gặp.”
Sau khi Lâm Chỉ Thủy kết thúc trò chuyện, đặt điện thoại xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ trước kia lão đại gia này là một người thành công, hiển nhiên đã gặp đả kích gì đó, mới tìm đến cái chết như thế, vừa nhìn cũng là tinh thần có vấn đề, hắn không dám đi trêu chọc.
Hơn nữa lưu lạc đến mức làm khất cái, đoán chừng cũng không có tiền.
Chỉ là cảm ơn miệng, hoặc là một món quá nhỏ giá rẻ, vậy thì miễn đi.
Tuy nói lễ nhẹ tình nặng, nhưng từ lúc hắn mở tiệm đến nay, quà tặng của những vị khách trong tiệm, không khỏi cũng hơi nhẹ quá.
Hoặc là thước chặn giấy đá xanh bình thường, hoặc là chậu rửa bút màu xám không hề thu hút, hoặc là mấy quả đào nhỏ, mặc dù hương vị khá ngon…
Quý giá nhất là quả cầu thủy tinh do Trình Bất Hưu tặng, nhưng lại là pha lê nhân tạo.
Ôi… Xem những vị đại sư trên tivi nhận quà rất bức cách đó, hoặc là dược liệu trân quý, hoặc là thiếp mời hội họp của người thượng lưu, hoặc dứt khoát là bao lì xì lớn, những món quà của mình cũng quá keo kiệt đi?
Nếu là vị khách khác thì cũng thôi đi, đây rõ ràng là một lão đại gia tinh thần có vấn đề, vẫn nên trốn xa một chút thì tốt hơn.
Dù sao, Tiểu Xà nhà mình cũng là bệnh nhân tâm thần nhỏ, hắn đã hơi không chống đỡ nổi, lại thêm một người thì phải làm sao?
“Tiểu Xà, ăn cơm đi!”
Sau khi nấu cơm xong, Lâm Chỉ Thủy theo thói quen đập cửa kêu gào.
Qua một lúc lâu, Xà Tích Lộ mới mở cửa ra, nhưng xem ra hôm nay cơn tức lúc rời giường của nàng không quá lớn, còn nhớ rõ chải đầu chỉnh sửa lại bản thân, chỉ có mấy sợi tóc ngốc bướng bỉnh bất khuất vểnh lên.
“Còn nửa năm.”
Trên bàn ăn, Lâm Chỉ Thủy đột nhiên mở miệng nói một câu như vậy.
“Cái… Cái gì nửa năm?” Xà Tích Lộ nghi ngờ hỏi.
“Còn nửa năm nữa, ngươi sẽ tròn 20 tuổi.” Lâm Chỉ Thủy mỉm cười nói: “Đến lúc đó cũng đủ tuổi kết hôn theo pháp luật.”
Khuôn mặt nhỏ của Xà Tích Lộ lập tức đỏ bừng, hơi xấu hổ cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Ta… Ta chưa nói sẽ gả cho ngươi…”
Lâm Chỉ Thủy mỉm cười, nói: “Ta cũng không nói tổ chức hôn lễ với ngươi.”
“… Ồ.”
Xà Tích Lộ cắn môi một cái, chậm rãi cúi đầu, cụp mắt, tiếp tục yên lặng ăn cơm.
“Ngươi ồ cái rắm, ta nói ‘tốt’ ngươi cũng không bằng lòng.” Lâm Chỉ Thủy không nhịn được đưa tay véo lỗ tai của nàng, bất đắc dĩ nói: “Ý của ta là, chúng ta có thể đi đăng ký trước, sau này hãy tổ chức hôn lễ… Ngươi có ngốc không?”
“Ồ!”
Đầu tiên Xà Tích Lộ hơi ngơ ngác, lúc này mới hơi vui vẻ trả lời một câu, lập tức kịp phản ứng lại hình như mình thể hiện quá rõ ràng, vội vàng đỏ mặt cúi đầu xuống, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Thế nhưng rõ ràng động tác của nàng nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng có thể nhìn thấy ý cười không kiềm chế được trên khóe mắt.
“Chết vì ngạo kiều…” Lâm Chỉ Thủy trợn mắt lườm một cái.
“Đúng… Đúng rồi.”
Ăn một lúc, Xà Tích Lộ đột nhiên ngẩng đầu lên, quai hàm phình ra ngậm cơm, thoạt nhìn hơi đáng yêu, như một con hamster nhỏ.
Nàng hơi do dư, ra vẻ tự nhiên nói: “Gần… Gần đây ngươi lại có mới… Khách mới sao? Ta… Sáng nay ta nghe được có… Có người gọi… Gọi điện thoại cho ngươi, là… Là… Ai vậy?”
“Buổi sáng?”
Lâm Chỉ Thủy nhớ lại một chút, hình như sáng nay cũng chỉ có Yến Thủy Thủy gọi điện thoại cho hắn?
Hắn không để lại dấu vết quan sát Tiểu Xà một chút, phát hiện nàng đang cúi đầu ăn cơm, cố gắng giả vờ dáng vẻ không thèm để ý, rõ ràng lỗ tai đã sắp dựng đứng lên, hơn nữa rõ ràng vừa rồi tần suất lắp bắp cao hơn nhiều, hiển nhiên là vì căng thẳng.
Hắn không nhịn được cười thầm, nha đầu này vẫn có lòng cảnh giác.
“Nàng là một tiểu muội muội, không tính là khách hàng, nên tính là học trò của ta.”
Lâm Chỉ Thủy ăn ngay nói thật: “Nàng khá có thiên phú thư pháp. Đang học thư pháp với ta, thật ra lúc đầu cũng không muốn giữ lại nàng, nhưng nàng cũng hơi đáng thương, không cha không mẹ, đêm hôm khuya khoắt còn đi dạo một mình trong mưa, vì vậy ta mới thể hiện chút ý tốt.”
“Vậy… Vậy thật đáng thương.” Xà Tích Lộ đồng ý nhẹ gật đầu, ánh mắt hơi cảm thông.
Nàng cũng là cô nhi, cũng thích ở một mình, vì vậy nàng có thể đồng cảm được, cũng có thể hiểu được tâm trạng đi dạo một mình trong mưa là thế nào.
Nhưng có thể đồng cảm, cũng không có nghĩa buông lỏng cảnh giác!
Thế là, Tiểu Xà lại rất cẩn thận hỏi: “Nàng… Đẹp không?”
Lâm Chỉ Thủy mỉm cười, biết nàng không có cảm giác an toàn, liền nói: “Con người của ta bị mù mặt, không biết nàng có đẹp hay không, yên tâm, ta cảm thấy ngươi là người đẹp nhất cả thế giới này.”