Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân

Chương 77: Ta, chào ngươi (2)

Chương 77: Ta, chào ngươi (2)
Khuôn mặt nhỏ của Xà Tích Lộ đỏ lên, bị hắn dỗ ngon dỗ ngọt đến mức đầu hơi choáng váng, đỏ mặt cúi đầu ăn cơm một lúc, mới chậm rãi tỉnh táo một chút.
Nàng lại nói nhỏ: “Vậy có rảnh, ngươi… Ngươi đưa nàng về ăn… Ăn cơm tối?”
“Đưa nàng về ăn cơm tối?” Lâm Chỉ Thủy ngạc nhiên, nói: “Không cần chứ? Ta đã cố gắng giữ khoảng cách với nàng rồi, ngươi còn kéo nàng về nhà?”
Hắn lại nhìn Tiểu Xà một cái, đột nhiên cười nói: “Ta đã hiểu… Được thôi, vậy ngươi định để nàng đến vào lúc này đây?”
“Ầy… Ngày kia đi.” Xà Tích Lộ suy nghĩ, nói: “Ta… Ta nấu cơm, ngươi… Ngày mai ngươi cùng… Cùng ta đi mua kính… Kính sát tròng.”
Nàng còn cần dùng thời gian một ngày chuẩn bị một chút, bản thân phải ăn mặc lại, còn thể hiện ra trù nghệ, như vậy mới có thể biểu hiện ra địa vị nữ chủ nhân.
“Ok.”
Lâm Chỉ Thủy lắc đầu cười một tiếng, tất nhiên cũng biết rõ tâm tư nhỏ của nha đầu này.
Chẳng mấy chốc, sau khi hai người ăn cơm tối xong, Xà Tích Lộ đi tìm hoa quả trong tủ lạnh theo thói quen, phát hiện đã ăn hết hoa quả, liền trông chờ quay lại nhìn Lâm Chỉ Thủy, nói: “Ta… Ta muốn ăn hoa quả, ngươi cùng ta ra… Ra ngoài mua được không…”
Hoa quả của hai cửa hàng trái cây có giao hàng không ngon, ngược lại siêu thị hoa quả ở gần đây cũng khá được.
Lâm Chỉ Thủy suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không ngươi ăn đào trước đi.”
Xà Tích Lộ ngơ ngác, không nhịn được uất ức méo miệng: “Ngươi… Ngươi mắng ta làm gì…”
“Không phải… Ta nói là trong túi của ta còn có quả đào, ngươi ăn trước, ta xuống lầu mua cho ngươi, ngươi cũng không cần đi ra ngoài.” Lâm Chỉ Thủy cười ha hả nói.
“Ồ…”
Xà Tích Lộ luôn cảm thấy gia hỏa này nhân cơ hội bắt nạt mình, nhưng nàng không tìm thấy chứng cứ, đành phải ôm theo uất ức xoay người đi vào phòng ngủ của Lâm Chỉ Thủy, đi lấy túi.
Lâm Chỉ Thủy cười một tiếng, liền cầm điện thoại đi ra ngoài mua hoa quả, trước khi ra cửa còn không quên đóng cửa thật chặt.
“Hả?”
Trong phòng ngủ, Xà Tích Lộ lấy một túi nhựa ở trong túi của Lâm Chỉ Thủy ra, mở túi nhựa ra xem, bên trong có một quả đào da xanh không lớn lắm.
“Nhỏ như vậy…”
Nàng là đảng đào mềm, không quá thích đào giòn, càng thích đào mật mọng nước hơn.
Thế nhưng, dù sao cũng là tên kia để lại cho mình, vẫn nên ăn đi.
Xà Tích Lộ cầm quả đào, hơi ghét bỏ mở cái miệng nhỏ nhắn ra, sau khi cắn một cái, không nhịn được ồ lên một tiếng, đôi mắt đẹp sáng lên, không ngờ một quả đào nhỏ thoạt nhìn rất bình thường, lại ngọt ngào mềm mại như thế?
Nàng liên tục ăn mấy miếng, rất nhanh đã ăn sạch quả đào này chỉ còn lại hột đào.
‘Mua ở đâu vậy? Người xấu này cũng không mua nhiều một chút…’
Nàng lại thè lưỡi ra liếm nước trên môi, lúc này mới lưu luyến không rời đặt hột đào lên bàn, quả đào ăn ngon như vậy, để lại hột đào làm kỷ niệm đi.
Đột nhiên –
“Ưm…”
Trong đầu ong một tiếng, Xà Tích Lộ cảm thấy trước mắt hơi choáng váng, dường như có bóng chồng lắc lư, hình như là… Đột nhiên xuất hiện một góc nhìn khác.
Cùng lúc đó, nàng cảm giác cơn đau đầu từng xuất hiện rất nhiều lần trong quá khứ, lại bắt đầu tái phát.
Không biết xảy ra chuyện gì, từ nhỏ đến lớn nàng vẫn luôn đau đầu rất nhẹ, lúc trước khoảng cách giữa những cơn đau đầu vẫn còn khá dài, còn khoảng thời gian gần đây, tần suất lại càng ngày càng cao.
Nhất là bây giờ, dường như có thứ gì đó bành trướng trong đầu, khiến nàng đau đầu như muốn nứt ra, bắt đầu rên rỉ đau đớn.
“Ưm…”
Sau cơn đau đầu vô cùng dữ dội, trong đầu nàng hiện ra một số tình tiết trong cuốn tiểu thuyết mới.
‘Không phải ta có u não chứ…’
‘Không muốn… Rõ ràng còn nửa năm nữa là kết hôn, có lẽ không trùng hợp như vậy chứ…’
‘Nếu ta bị u não… Có khi nào Lâm Chỉ Thủy không cần ta nữa không… Là hắn đã nói, chắc chắn sẽ không… Nhưng ta có phải nên chủ động rời khỏi hắn hay không, không làm gánh nặng của hắn… Hu hu, thật cẩu huyết…’
‘Nhưng nếu thật sự biến thành gánh nặng… Ta… Ta cũng không muốn rời đi… Thật sự không làm được…’
‘Làm sao bây giờ… Hình như đầu ta sắp nổ tung… Lâm Chỉ Thủy nhanh cứu ta…’
‘Không phải ta cứ vậy mà đau chết chứ… Ta còn chưa ở cạnh ngươi…’
Theo một lượng lớn suy nghĩ vớ vẩn xuất hiện, cơ thể của nàng càng cảm thấy đau đầu hơn, run rẩy dữ dội ở trên sàn nhà, ý thức của nàng cũng dần rơi vào mơ hồ.
Đột nhiên, cơn đau đầu bành trướng đến cực hạn hình như đã nổ tung, một tiếng nổ vang lên trong đầu của nàng, dường như trong mơ hồ vàng lên tiếng cười nhẹ lạnh lùng của nữ tử ẩn chứa tiếng rắn xì xì.
“A…”
Cứ như là ảo giác, cơn đau đầu biến mất như thủy triều.
Sau đó, Xà Tích Lộ từ từ mở mắt, mờ mịt nhìn lên trần nhà cả nửa ngày, dùng sức thở hổn hển, một lúc lâu sau cả người đầy mồ hôi bò lên từ dưới sàn nhà, có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Cùng lúc đó, nàng nhìn thấy bản thân trong tấm kính thử đồ ở phòng ngủ.
Lúc này, làn da nửa bên mặt trái của nàng lại mơ hồ hiện ra vảy màu đen, bên mắt trái cũng hiện ra sắc xanh yếu ớt, còn dáng vẻ của con ngươi… Lại như mắt rắn!
“Điều này…”
Nàng hơi ngây ngốc, còn chưa xích lại gần quan sát bản thân, liền nghe thấy trong đầu vang lên một giọng nữ lạnh lùng như là của mình, lại còn xen lẫn tiếng rắn xì xì:
“Ta, chào ngươi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất