Chương 78: Can đảm (1)
“Ta?”
Xà Tích Lộ ngây ngốc nhìn dáng vẻ hơi đáng sợ của mình trong gương, vô thức lùi lại một bước, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ nói: “Ngươi… Ngươi là ai?”
“Ta là ai?” Giọng nữ xem lẫn tiếng rắn xì xì kia phát ra tiếng cười nhẹ, nói: “Cũng đúng, ngươi cũng không nhớ rõ gì hết… Ta, đương nhiên chính là ngươi, không phải những năm qua ngươi thường xuyên mơ thấy ta sao?”
Trong lòng Xà Tích Lộ run lên, con ngươi co rụt lại, run giọng nói: “Ngươi… Ngươi là con rắn kia?”
“Có thể nói như vậy.
Giọng nữ xen lẫn tiếng rắn lạnh lùng nói: “Thế nhưng không chỉ là ‘ta’, ngươi cũng thế.”
“Ta là ngươi, sao… Sao… Lại là rắn?” Xà Tích Lộ không thể tin nổi lắc đầu.
“Sao thế? Ngươi đã quên?”
Giọng nói xen lẫn tiếng xì xì mỉm cười, tiếng cười vẫn lạnh lùng như thế: “Con rắn mà ngươi mơ thấy có hai cái đầu, ngươi và ta vốn là một thể, ai cũng không thể rời bỏ ai, ngươi có thể coi ta như tỷ muội song sinh nối liền, dù có chuyển thế đầu thai, cũng không thể tách ra.”
“Ta… Kiếp trước ta là rắn?” Xà Tích Lộ lẩm bẩm một tiếng, lập tức hơi hoảng sợ nói: “Không phải ngươi muốn cướp… Cướp cơ thể của ta chứ?”
“Ngươi viết nhiều tiểu thuyết quá à?” Giọng nữ kia cười nhạo một tiếng, nói: “Chúng ta là một thể hai hồn, ngươi chết thì ta cũng chết, nếu ta có thể cướp đi quyền chủ động, qua nhiều năm như thế, ta đã chiếm từ lâu, cần gì chờ đến bây giờ?”
Xà Tích Lộ không nhịn được nói: “Sao ta biết ngươi nói thật hay giả, biết đâu là đang lừa ta, để ta buông lòng cảnh giác chứ?”
Nàng đã sớm viết đến nội dung cốt truyện tranh đấu với nhau trong tiểu thuyết.
“… Ngươi thật sự ngớ ngẩn.”
Giọng nữ mang theo tiếng rắn kia nói: “Thần hồn của chúng ta dính liền nhau, nếu ta có thể cướp cơ thể của ngươi, đã sớm thành công, còn có thể để ngươi tùy ý làm ẩu, lưu lạc đến tình trạng hiện nay?”
“Ồ…” Xà Tích Lộ hơi uất ức, sao ngay cả bản thân nàng cũng muốn hung dữ với nàng?
“Thật sự buồn cười.” Giọng nữ kia lạnh lùng nói: “Kiếp trước tính cách của ngươi cũng chỉ hơi mềm yếu một chút, sao sau khi chuyển thế lại biến thành phế vật hèn nhát như vậy?”
“Ta…”
Xà Tích Lộ bĩu môi, càng ngày càng muốn khóc, sao một “bản thân” khác lại mắng ác như vậy?
Giọng nữ kia không nhịn được mắng: “Ngươi khóc cái gì? Những năm qua, ta đã sắp tức chết, ngay cả việc nói chuyện với người khác mà ngươi cũng không dám hả? Trò chuyện với người phàm lại còn cúi thấp đầu, thật sự là đồ bỏ đi!”
Vành mắt Xà Tích Lộ đỏ lên, nước mắt chảy xuống ào ào, vô cùng uất ức nói nhỏ: “Ngươi… Ngươi đừng mắng ta…”
“Ngươi còn khóc?”
Giọng nữ kia lạnh lùng nói: “Thấy ngươi như vậy ta lại tức giận, ngoại trừ khóc ngươi còn biết làm gì nữa?”
“Đúng… Thật xin lỗi…” Xà Tích Lộ vừa khóc vừa nói xin lỗi.
Giọng nữ kia lại im lặng, hình như hơi ngạc nhiên.
Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng kia mới vang lên trong đầu Xà Tích Lộ: “Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ngươi xin lỗi ta, không ngờ sau khi ngươi chuyển thế, thật sự thú vị.”
Xà Tích Lộ lau nước mắt, yếu ớt hỏi: “Vậy sau này ngươi định làm gì?”
“Tu luyện trước đã.” Giọng nữ kia nói: “Cho dù đầu thai chuyển thể để thoát khỏi nó, nhưng nó vẫn còn, chúng ta nhất định phải có sức tự vệ, nếu ngươi là chủ thể, vậy phải có giác ngộ tu luyện thật tốt, biết không?”
Xà Tích Lộ hơi ngạc nhiên, nói: “Kiếp trước ta là xà… Xà yêu, bây… Bây giờ còn phải tu luyện biến trở về xà yêu sao?”
“Xà yêu?”
Giọng nữ kia mỉm cười châm chọc, mới nói: “Bây giờ khoảng trời này đã là ông trời của nó, sao có thể đi theo đường cũ? Ngay cả đạo tu hành pháp thân, chỉ cần đừng đi một con đường trong số đó là được.”
“Pháp thân?” Xà Tích Lộ nghi ngờ nói.
“Ta cũng không rõ lắm, có cơ hội tìm người tu hành ở thời đại này hỏi một chút là biết.” Giọng nữ kia nói.
“Ồ…” Xà Tích Lộ lại vô cùng cẩn thận nói: “Vậy tu luyện, có thể… Có thể trường sinh bất lão không?”
Giọng nữ kia im lặng một chút, nói: “Thế gian không có vĩnh hằng, nhưng thành tiên làm thần, đúng là sống lâu hơn ngươi phàm.”
“Vậy có thể để Lâm Chỉ Thủy cùng tu luyện không?” Xà Tích Lộ nói.
“Người phàm kia?” Giọng nữ kia lạnh lùng nói: “Còn để hắn tu luyện? Ngươi còn muốn tiêu dao trường sinh cùng với hắn hay sao?”
Khuôn mặt nhỏ của Xà Tích Lộ đỏ lên, nói nhỏ: “Hắn đối xử với ta… Tốt nhất.”
“Nói đến cái này là ta lại tức giận!”
Trong tiếng rắn xì xì, giọng nữ kia cười lạnh nói: “Dựa vào sự tôn quý của chúng ta, cho dù đầu thai chuyển thế, ở trong người phàm cũng là thiên sát cô tinh, không ai dám làm phiền ngươi mới đúng, ngươi lại để một người phàm thân thiết không tôn trọng ngươi như thế?”
“Nhưng… Nhưng mà… Rõ ràng Lâm Chỉ Thủy rất tốt!” Xà Tích Lộ không nhịn được phản bác một câu.
“Rất tốt?” Giọng nữ kia lạnh lùng nói: “Cũng không phải ta không thấy được, hở một chút là ngươi bị hắn bắt nạt, hắn dạy dỗ ngươi nhiều lần như vậy, ngươi lại nhu nhược còn không biết phản kháng?”
Xà Tích Lộ lập tức nhớ đến việc mình bị Lâm Chỉ Thủy đánh đòn, khuôn mặt không nhịn được ửng đỏ, nói nhỏ: “Nhưng đây… Đây là vì tốt cho ta…”
Giọng nữ kia cười lạnh một tiếng, nói: “Tất cả yêu thần tiên Phật đều không ai dám bắt nạt ngươi, hắn là một người phàm hèn mọn, lại không tôn trọng sỉ nhục ngươi như vậy, ngươi còn nói là vì tốt cho ngươi? Ngươi thật sự hèn nhát.”