Chương 79: Can đảm (2)
“Ngươi… Ngươi mắng ta thì thôi đi, không… Không cho phép nói Lâm Chỉ Thủy như vậy.” Xà Tích Lộ cắn chặt môi, trong mắt hàm chứa nước mắt.
“Chỉ là một người phàm, trăm năm qua đi, hắn chỉ còn một nắm đất vàng, bây giờ ngươi được mấy năm tình cảm như thế, có đáng là gì chứ?”
Giọng nữ kia lạnh lùng nói: “Lâm Chỉ Thủy này không tôn trọng sỉ nhục ngươi như thế, sớm muộn gì cũng trở thành tâm ma của ngươi, cửa ải khó khăn thứ nhất để ngươi tu luyện, chính là giết Lâm Chỉ Thủy kia.”
“Ngươi nói cái gì?” Xà Tích Lộ ngây ngẩn cả người.
“Sao nào? Không muốn sao?”
Giọng nữ kia lạnh lùng nói: “Nể mặt ngươi thích hắn, ta mới để ngươi giết hắn, cho hắn thêm một cơ hội luân hồi, nếu với tính cách lúc trước của ta, không rút hồn phách của hắn, lấy ma diễm luyện hồn, khiến hắn hồn phi phách tán mới thôi!”
Xà Tích Lộ lùi lại một bước, ngã ngồi trên sàn nhà, sắc mặt tái nhợt run giọng nói: “Ngươi… Ngươi căn bản không phải ta, ngươi… Ngươi chắc chắn là đại ma đầu…”
“Đại ma đầu? Nói vậy cũng không sai.”
Tiếng rắn xì xì lạnh lùng vang lên, giọng nữ kia cười nhạo: “Vì vậy ta khuyên ngươi nên tự mình giết Lâm Chỉ Thủy này đi, nếu không dù ngươi không giết hắn, ta cũng sẽ tìm cơ hội giết hắn, để giải mối hận trong lòng ta.”
Nàng thấy Xà Tích Lộ cắn chặt môi, không lên tiếng, lại thản nhiên nói: “Tuy ngươi chiếm thế chủ đạo, nhưng bây giờ ta cũng tỉnh lại, ngươi cũng sẽ có lúc đi ngủ chứ? Chờ lúc ngươi ngủ, ta sẽ có thể khống chế cơ thể của ngươi.”
Sắc mặt Xà Tích Lộ lại càng trắng bệch, cơ thể cũng không ngừng run rẩy, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi nồng đậm.
“Ngươi không tin?”
Giọng nữ kia giễu cợt nói: “Lúc trước, ta còn chưa tỉnh lại, đều có thể ảnh hưởng đến nhân cách của ngươi trong lúc tư duy của ngươi không rõ ràng, nếu không ngươi cho rằng vì sao ngươi lại biến thành một người khác ở trên mạng? Nếu không ngươi cho rằng trong những ngày này, người thay thế ngươi tỉnh lại sớm hơn là ai?”
Xà Tích Lộ im lặng nửa ngày, hít sâu một hơi, cắn môi, lau nước mắt, đứng dậy rời khỏi phòng.
“Cuối cùng ngươi đã hiểu rõ rồi sao?” Giọng nữ kia nói: “Nếu để ta giết, ta chỉ sợ chưa chắc đã cho hắn toàn thây, ngươi tự tay giết hắn, ít nhất hắn sẽ chết ở trên tay của ngươi, cung coi như để lại cho ngươi một kỷ niệm, không phải sao?”
Xà Tích Lộ không nói gì.
Nàng đã hiểu, một “bản thân” khác ở trong cơ thể của nàng, căn bản chỉ có tính rắn máu lạnh, thực chất bên trong là cách tư duy của động vật máu lạnh!
Nàng yên lặng đi vào phòng khách, trên vách tường phòng khách treo một khung ảnh, trong khung ảnh là ảnh chụp chung của nàng và Lâm Chỉ Thủy.
Ở trong bức ảnh, Lâm Chỉ Thủy đang hôn trộm nàng, nhưng bị nàng né tránh.
Xà Tích Lộ ngạc nhiên nhìn chằm chằm bức ảnh chụp chung, dường như vĩnh viễn cũng nhìn không đủ, trong vô thức nước mắt đã đong đầy trong mắt.
“Thôi được, ngươi nhìn thêm mấy lần đi.” Giọng nữ kia lạnh lùng nói: “Thế nhưng, chúng ta là rắn, nhiều nhất là một trăm năm ngươi sẽ quên hắn.”
Qua nửa ngày, cuối cùng Xà Tích Lộ nhìn thoáng qua Lâm Chỉ Thủy trong bức ảnh chụp chung, trong ánh mắt hiện ra vẻ kiên quyết, cầm một con dao gọt trái cây ở trên bàn trà lên, hai tay cầm ngược chuôi dao, nghiến chặt hàm răng, dùng hết sức đâm về phía trái tim của mình!
“Ngươi!!” Giọng nữ kia vang lên trong đầu của nàng, tràn ngập hoảng sợ.
Lưỡi dao sắc nhọn tùy ý đâm rách quần áo ở ngực Xà Tích Lộ, đâm mạnh vào trên ngực của nàng!”
“Keng!”
Một tiếng kim loại va chạm vang lên, mũi dao không thể đâm vào làn da, lại như đâm trúng tường sắt.
Xà Tích Lộ ngẩn ngơ, không thể tin nổi cúi đầu nhìn, xuyên qua vết rách phát hiện trên làn da ở chỗ trái tim lại hiện lên một lớp vảy rắn màu đen dày đặc.
Cho dù nàng đã ôm lòng quyết tâm muốn chết, dùng hết sức lực, con dao sắc nhọn cũng không thể đâm xuyên qua lớp vảy này.
“Ngươi điên rồi sao?! Ngươi đang làm gì!!”
Trong tiếng rắn xì xì, giọng nữ kia đang gào hét trong đầu của nàng, tràn ngập sự hoảng hốt, phẫn nộ, và… Sợ hãi.
Xà Tích Lộ dùng hai tay nắm chuôi dao, nặng nề nói: “Ta không biết kiếp trước ta thế nào, ta chỉ biết hắn là người đối xử với ta tốt nhất… Ngươi muốn giết hắn, ta không ngăn cản được ngươi, vậy thì cùng ta chết đi.”
Xà Tích Lộ cắn chặt hàm răng, hai tay nắm lấy dao gọt trái cây, lần nữa giơ cao lên, ra vẻ muốn đâm xuống lần nữa.
“Dừng tay!” Giọng nữ kia tức giận quát một tiếng, không thể tin nổi nói: “Chỉ vì một người phàm, ngươi lại không cần cả mạng sống? Rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì??”
“Không có ai quan trọng hơn hắn, bao gồm cả ta….”
Xà Tích Lộ lẩm bẩm một tiếng, lại lần nữa dùng hết sức lực đâm về phía bụng của mình, nhưng lại keng một tiếng, lưỡi dao lại đâm trúng một lớp vảy rắn, vảy rắn chấn động, lưỡi dao cũng đứt đoạn.
Nàng im lặng một chút, ném chuôi dao sang một bên, lạnh lùng nói: “Chỉ cần ta muốn chết, ngươi cũng không ngăn cản được ta.”
“Đủ rồi.”
Trong giọng nữ kia mang theo sự mỏi mệt, bất đắc dĩ và mờ mịt, nhẹ giọng đùa cợt: “Thật sự buồn cười, ngươi là người hèn yếu như thế, lúc này lá gan lại lớn đến vậy, cũng không thấy ngươi lắp bắp… Chỉ vì một người phàm, ngươi lại không cần cả mạng sống?”
Xà Tích Lộ nhẹ nhàng nói: “Đúng là ta rất nhát gan, hèn nhát đến mức ta cũng chán ghét bản thân, nhưng ngươi căn bản không hiểu… Hắn là gì của ta…”
Nàng không nói gì nữa, qua nửa ngày, mới nói: “Ta nhận thua… Ngươi và người phàm kia, muốn làm gì cũng được, tùy ngươi.”