Chương 105: Cha của ngươi chung quy vẫn là cha của ngươi!
Chiến kỹ hắn tu luyện là tiễn pháp cơ sở, thích hợp viễn công, không am hiểu cận chiến, vừa rồi thấy Vương Đằng giao chiến với dị thú cấp cao thì hắn đã biết, một khi bị đuổi kịp, hắn nhất định không thể đánh trả lại được. Vương Đằng xuyên qua rừng cây, thi triển thân pháp, thân hình biến ảo không ngừng, làm cho đối phương không tìm được điểm ngắm bắn.
Dám chơi ta à!
Cho rằng ta dễ bắt nạt phải không?
Sắc mặt hắn lạnh lùng, bùng nổ tốc độ đuổi theo tên thí sinh đằng trước.
“Chết tiệt!”
Thí sinh đánh lén bị Vương Đăng đột ngột tăng tốc doạ cho hoảng sợ, sao hắn lại nhanh đến như vậy??
Thấy khoảng cách của hai người ngày một rút ngắn.
Hắn vừa chạy trốn vừa bắn tên ra sau với hy vọng có thể ngăn cản được Vương Đằng, dù chỉ để làm giảm tốc độ truy đuổi của Vương Đằng.
Nhưng những mũi tên hắn bắn ra tuy có tạo thành đôi chút trở ngại cho Vương Đằng, song khoảng cách giữa hai người không hề kéo giãn ra mà vẫn bị thu hẹp lại.
Rõ ràng là tốc độ của Vương Đằng nhanh hơn hắn rất nhiều, mũi tên của hắn sắp hết rồi!
Chẳng mấy chốc, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy ba mươi mét.
“Nộp mạng cho ta!”
Vương Đằng đạp mạnh chân, đất đá văng tung tóe. Cả cơ thể hắn phi lên giống như một con gấu đang giận dữ, chiến kiếm vung lên một đường cong bán nguyệt giữa không trung rồi chém xuống.
Keeng!
Cung và kiếm chạm nhau, phát ra tiếng kim loại chát chúa.
Thí sinh kia biến sắc, cảm nhận rõ một nguồn sức mạnh rất lớn giáng xuống làm hắn bị văng bật ra.
Bịch!
Hắn ngã sấp xuống đất, khóe môi rỉ máu, hét to về phía rừng cây gần đó: “Các ngươi không ra tay đi? Còn chờ đến bao giờ?”
“Hừ!” Vương Đằng lạnh lùng cười, xông về phía thí sinh đánh lén mình.
“Ngươi đừng có lại đây!”
Đối phương tái hết mặt mũi, vội vàng bò lên khỏi mặt đất, thụt lùi ra phía sau.
Vương Đằng không nói không rằng, giáng một quyền về phía đối phương.
“Dừng tay!” Đột nhiên, một tiếng hét vang ra từ bên trong rừng cây, một luồng kình phong đánh úp về phía lưng Vương Đằng.
Nhưng lưng Vương Đằng như có mắt, hắn lắc mình tránh thoát luồng kình phong kia, sau đó thiết quyền mạnh mẽ vẫn nện như điên vào mặt thí sinh đánh lén mình.
Rắc một tiếng, mũi của đối phương rõ ràng lõm xuống, máu mũi tóe ra, và tiếng hét thảm thiết bật ra khỏi miệng.
Vương Đằng lại quét ngang một chân, lúc này đối phương đã mắt nổ đom đóm, hai mắt tối tăm, căn bản không thể cản lại, mà đã bị đá bay lập tức.
‘Tiễn pháp cơ sở x10’
‘Thiên phú tiễn pháp sơ cấp x3’
“Ái chà?” Vương Đằng đảo mắt.
Rơi cả thuộc tính thiên phú cơ à!!
Bong bóng thuộc tính rơi ra từ thí sinh này có chút hay ho nha!
Nhặt luôn!
Cùng lúc đó, hai thí sinh vừa chạy ra khỏi rừng cây, thấy chẳng những không bảo vệ được đồng đội mà còn trơ mắt nhìn hắn bị Vương Đằng đánh đến thương nặng, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
“Vương Đằng, ngươi độc ác quá, cùng là thí sinh mà ngươi ra tay nặng vậy!” Một người trong số đó chỉ vào mặt Vương Đằng và quát lên.
“Ta tưởng là ai, thì ra là cậu cả nhà họ Lý.” Vương Đằng xoay người, nhìn kẻ đi tới.
Một người trong đó hoàn toàn xa lạ, hắn không biết, nhưng kẻ còn lại thì không thể quen hơn, chính là Lý Vinh Thành!
“Sao nào, bị ta bán hành nhiều lần nên đến cuộc thi võ để trả thù à?” Vương Đằng cười mà như không cười nhìn hắn: “Ngươi lừa đâu ra được hai đứa ngốc này đến chịu chết cùng ngươi vậy!”
Lý Vinh Thành bị hắn vạch trầm tâm tư thì mặt mày khó coi hẳn, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.
Hai người này quả là do hắn tìm đến.
Vương Đằng nhiều lần đối địch với hắn, làm hắn mất mặt.
Hơn nữa, hắn cũng biết lần mình bị người ta đánh vô duyên vô cớ là do bị Vương Đằng giá họa, khiến hắn bị oan.
Thằng khốn này quá âm hiểm!
Trong lần kiểm tra cấp bậc trước đó, Vương Đằng bộc lộ sức mạnh Võ Đồ cực hạn, bỗng chốc nổi tiếng như cồn, khiến hắn vô cùng ghen tị.
Thế nên hắn mới lừa hai Võ Đồ cao cấp từ trường khác với ý đồ đá Vương Đằng ra khỏi cuộc sát hạch thực chiến.
Dĩ nhiên, hai Võ Đồ cao cấp này là người quen của Lý Vinh Thành, cộng với những lợi ích đã hứa hẹn mới có thể thuyết phục được họ.
Tiếc là, sắt vẫn hoàn sắt, cha ngươi chung quy vẫn là cha của ngươi!
Tên thí sinh đánh lén Vương Đằng chẳng những không thành công còn bị hành cho như chó, giờ đang nằm bất động trên đất không dậy nổi.
Vốn dĩ họ đã kiêng kỵ thực lực của Vương Đằng từ đầu!
Giờ nhìn thấy một người ngã xuống, chỉ còn một Võ Đồ cao cấp khác đi cùng Lý Vinh Thành, phần thắng rõ là đã thấp hơn.
Nghe thấy lời nói của Vương Đằng, Võ Đồ cao cấp còn lại liếc nhìn Lý Vinh Thành, ánh mắt ấy làm trái tim Lý Vinh Thành nhảy thót lên.
“Việc đã tới nước này, nhiều lời cũng vô ích, ra tay đi!”
Điều khiến người ta bất ngờ chính là Võ Đồ cao cấp này rất quyết đoán, tuy đã biết ý đồ của Lý Vinh Thành, nhưng lúc này, nếu đã kết thù oán với Vương Đằng rồi thì dù có xin tha cũng vô dụng, chi bằng hiệp lực giải quyết còn hơn.
“Được!” Lý Vinh Thành cắn răng, không nhiều lời, cầm chiến đao trong tay xông về phía Vương Đằng.
Tuy rằng hạt giống nghi ngờ đã gieo xuống giữa hai người, nhưng lúc này không hợp tác không được, hắn nhất định phải thể hiện đầy đủ sự chân thành.
Quả nhiên, tên Võ Đồ cao cấp kia thấy hắn ra tay trước thì vẻ cảnh giác đã lơi lỏng phần nào, sau đó cũng lao vào tấn công Vương Đằng.
Hắn cầm trong tay một cây chiến chùy hạng nặng, khi chiến chùy vung lên, không khí như nổ mạnh, đập về phía Vương Đằng.
Lý Vinh Thành thi triển đao pháp cơ sở cấp viên mãn, tốc độ đao nhanh như chớp giật, hóa thành tàn ảnh, vây kín Vương Đằng không một kẽ hở.
Hai gã Võ Đồ cao cấp hợp lực, dù là Võ Đồ cực hạn muốn đối phó cũng vô cùng phiền toái.
Thế nhưng, thực lực chân chính của Vương Đằng đâu phải Võ Đồ cực hạn, mà là võ giả!!
Không những thế, các hạng mục chiến kỹ của hắn hoàn toàn áp đảo hai người, cho nên dù không sử dụng thực lực võ giả thì hắn vẫn có thể thoải mái tọng hành ngập mồm cả hai người.
Thân pháp cơ sở cấp ngộ thế được thi triển hoàn toàn, thân thể chỉ chệch đi trong phạm vi rất nhỏ, gần như không hề di chuyển.
Nhưng đao của Lý Vinh Thành gần như không thể chạm nổi vào góc áo của hắn!
“Thân pháp cấp ngộ thế!!”
Lý Vinh Thành cả kinh!
Lúc này, thiết chùy của tên Võ Đồ cao cấp còn lại cũng tiến tới, khóe môi Vương Đằng nhếch lên một nụ cười khẩy.