Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 109: Kỳ nhông núi lửa.

Chương 109: Kỳ nhông núi lửa.

Vương Đằng ngẫm nghĩ vẫn thấy tính mạng quan trọng hơn, hắn xoay người chuẩn bị xuống núi thì đột nhiên phát hiện mình giẫm phải thứ gì đó? “Thẻ dự thi!”
Hắn nhặt lên xem, sau đó không khỏi xổ một câu chửi thề: “Phặc!”
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Vương Đằng đã khó coi đến cực điểm.
“Lâm Sơ Hàm!”
“Tại sao thẻ dự thi của nàng lại ở đây?”
Vương Đằng không khỏi hướng mắt về phía miệng núi lửa, trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm chẳng lành, Lâm Sơ Hàn sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
“Có lẽ Lâm Sơ Hàn chỉ hoảng loạn nên rơi ở đây thôi, còn bản thân nàng đã trốn xuống núi rồi.” Hắn tự an ủi bản thân, ép mình phải nhanh chóng xuống núi.
Nhưng đi được hai bước, hắn cắn răng một cái!
“CMN, ngươi nói xem, không có việc gì ngươi chạy đến đây làm gì, không phải là tìm thêm rắc rối cho ta hay sao?”
Vương Đằng đau đầu nghĩ, thả người, nhảy vào miệng núi lửa.
Vương Đằng rơi vào tầng nham thạch nhô ra của vách tường đá trong núi lửa, ánh mắt hắn quét qua tình hình bên trong miệng núi lửa.
Đây quả thật là hình thái của một ngọn núi lửa chết, vách tường nham thạch bốn phía trải qua phong hóa ăn mòn, đã có chút tàn khuyết không đầy đủ.
Nhưng cũng bởi vì thế mới có chỗ cho người đặt chân.
“Người đâu rồi?”
Vương Đằng liếc mắt nhìn lại, chả thấy nổi nửa cái bóng.
Hắn nhíu mày, chỉ có thể tiếp tục đi xuống, bên dưới có rất nhiều địa tầng đứt gãy, tồn tại điểm mù trong tầm nhìn, rất khó nhìn đến.
Hơn nữa ba tên võ giả vừa rơi xuống cũng đã không thấy tung tích.
Bên dưới này chắc chắn có hang động khác.
Ào ào!
Đột nhiên, một chỗ nham thạch nhô ra mà Vương Đằng giẫm lên nổ tung mà không có chút dấu hiệu nào. Trọng tâm cả người hắn trầm xuống, thân thể không tự chủ được mà rơi xuống.
Người Vương Đằng ở giữa không trung, chân giẫm mạnh lên một tảng nham thạch đang rơi xuống.
Ầm!
Tảng nham thạch ấy lập tức vỡ tung tóe.
Mà Vương Đằng lại nương lực đàn hồi nhảy lên một tảng nham thạch gần đó.
Phù!
Vừa thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt của hắn đột nhiên cứng lại.
“Có một sơn động!”
Ngay sườn bên phải chỗ hắn đặt chân, một cái cửa động hẹp dài khá bí ẩn xuất hiện trong tầm nhìn của Vương Đằng.
Hắn đang định đi qua, bước chân chợt ngừng lại.
Linh Thị!
Thi triển thiên phú, hắn thấy được nguyên lực hệ Hỏa chảy ra từ trong cửa động với số lượng lớn.
Hắn lại nhìn một vòng xung quanh, phát hiện ngọn nguồn nguyên lực phun trào vừa nhìn thấy trên đỉnh miệng núi lửa dường như là ở đây.
“Chỗ này quả nhiên có vấn đề!”
Hơi suy tính chút, Vương Đằng liền cất bước, lắc mình tiến vào trong động.
Cửa động hẹp dài, chỉ có thể cho một người đi qua, Vương Đằng cẩn thận tiến về phía trước, cảnh giác trong lòng không ngừng tăng lên.
Nhờ hai mắt Linh Thị, hắn có thể thấy được càng đi sâu vào trong động thì nguyên lực hệ Hỏa càng nồng đậm, tình hình bên trong e là không đơn giản?
Tiến vào trong hang động, cảm giác độ ấm cao hơn bên ngoài rất nhiều, càng đi sâu vào, độ ấm càng không ngừng tăng cao.
Oa…
Đột nhiên một tiếng kỳ quái truyền ra từ sâu trong động.
“Đây là tiếng gì?”
Vương Đằng chợt dừng chân, có hơi chần chừ, sau đó lập tức tăng tốc độ, xông vào sâu bên trong.
Nghe tiếng này tám phần là tiếng của dị thú không biết tên, thậm chí, cân nhắc đến độ nồng đậm của nguyên lực hệ Hỏa gần đây, còn có thể có một con… tinh thú?
Với thực lực của Lâm Sơ Hàm, nếu nàng ở bên trong, e là lành ít dữ nhiều!
“Người chủ khảo rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thi võ lại để xảy ra loại ngoài ý muốn này, quá không đáng tin cậy!”
Không bao lâu, trước mắt Vương Đằng sáng lên, phía trước đã đến cuối hang động, một loạt ánh sáng đỏ chiếu xuyên vào.
Hơi thở cực nóng phả vào mặt.
Tới gần trước hơn, cảm giác độ ấm bỗng đề cao, Vương Đằng âm thầm điều động nguyên lực hệ Băng trong cơ thể, lưu chuyển toàn thân.
Lúc này mới không đến mức giống như người ở trong lò lửa.
Vương Đằng nghiêng người đứng ở mép cửa động, để nham thạch nhô ra che chắn chính mình, sau đó ánh mắt nhìn vào phía bên trong.
Đây là một không gian có diện tích khá lớn trong núi lửa, ở giữa lõm xuống, có thể nhìn thấy bên dưới có nham thạch nóng chảy đang lưu động. Hơi thở nóng hầm hập đúng là truyền ra từ đó.
Mà ba tên võ giả tiến vào lúc trước bây giờ đang chiến đấu với hai con tinh thú!
Tinh thú! !
Không còn nghi ngờ gì nữa, nguyên lực tồn tại trong thân chúng, chắc chắn là tinh thú!
Hai con tinh thú kia hơi giống kỳ nhông, nhưng hình thể của chúng nó to lớn, toàn thân có màu đỏ rực, vảy giáp bám vào, trên đầu lại mọc sừng, đôi khi còn phát ra tiếng oa oa giống như tiếng trẻ con khóc nỉ non.
“Thế mà lại là tinh thú!”
Trong lòng Vương Đằng chấn động, không phải đã nói chỗ này chỉ có dị thú thôi sao? Sao lại xuất hiện tinh thú?
Hắn vội vã tìm kiếm bóng dáng Lâm Sơ Hàm.
Ở trước mặt hai con tinh thú, Lâm Sơ Hàm hoàn toàn là đồ ăn tặng kèm, còn chưa đủ người ta nhét kẽ răng nữa.
Nhưng tìm kiếm một vòng, lại không thấy được bóng dáng của nàng…
Hừm … là bị ăn rồi? Hay bị ăn rồi? Hoặc bị ăn rồi?
Hoặc nàng căn bản không vào?
Vương Đằng hơi bối rối, lúc này, đấu tranh giữa ba tên võ giả và hai con tinh thú càng trở nên kịch liệt.
Ầm!
Tinh thú phun nguyên lực ra, miệng bắn ra một quả cầu giống như nham thạch nóng chảy, nhanh chóng va vào một võ giả hệ Mộc trong đó.
Như đã nói rồi, võ giả hệ Mộc hoàn toàn bị khắc chế khi đối đầu với tinh thú hệ Hỏa.
Vừa rồi khi đánh nhau, hắn vốn đã đối phó một cách khó khăn, bây giờ con tinh thú kỳ nhông kia lại đột nhiên thả đại chiêu, lại đánh hắn trở tay không kịp.
“Mau trốn đi.”
Võ giả hệ Thổ bên cạnh hô lớn.
Võ giả hệ Mộc vốn đang đề phòng công kích nguyên lực của tinh thú, mặc dù có hơi cuống quít, nhưng vẫn miễn cưỡng trốn sang bên cạnh.
Không ngờ, quả cầu dung nham kia đâm vào bức tường nham thạch phía sau hắn, lực phá hoại kinh người, thế cho nên nham thạch bốn phía đều tan vỡ.
Trong đó còn có một tảng nham thạch cực lớn cùng với lực xung kích đáng sợ nện lên lưng võ giả hệ Mộc.
Phụt!
Võ giả hệ Mộc lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh bay, suýt thì rơi vào hố nham thạch đang nóng chảy ở giữa động.
“Lâm Đống!”
Tên võ giả hệ Thổ kia kinh hãi kêu lên.
“Ta không sao, đạn dung nham của con kỳ nhông núi lửa này có uy lực rất mạnh, ngươi hãy cẩn thận chút.” Võ giả hệ Mộc là Lâm Đống lau vết máu trên khóe môi, nhắc nhở.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất