Chương 111: Tinh hạch! (2)
Quay đầu lại thì đều sửng sốt khi nhìn thấy kỳ nhông núi lửa đã bị Vương Đằng giải quyết. Tốc độ nhanh thế!
Sau đó ánh mắt lập tức dừng trên người Vương Đằng…
? ? ?
Ba người lập tức ngơ ngác nhìn nhau, tình huống gì đây? Học sinh cấp ba từ đâu tới vậy? Tiếp viện đâu?
“Ngươi là thí sinh?” Quý Tuyền kinh ngạc hỏi: “Con tinh thú này là ngươi giết à! !?”
“Đúng vậy!”
Vương Đằng đi tới, giả vờ quan sát kỳ nhông núi lửa, trên thực tế là đang lén lút nhặt nhạnh mấy cái bong bóng thuộc tính vừa rơi ra.
‘Nguyên lực hệ Mộc x1’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x2’
Rơi ra sớm nhất là hai cái này.
‘Nguyên lực hệ Mộc x1’
‘Nguyên lực hệ Thủy x1’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x1’
‘Nguyên lực hệ Thổ x2’
‘Nguyên lực hệ Thủy x1’
‘Nguyên lực hệ Thủy x1’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x1’
‘Nguyên lực hệ Mộc x1’
…
Đây là bong bóng thuộc tính rơi ra khi ba tên võ giả vây đánh kỳ nhông núi lửa, đánh nhau kịch liệt.
Vương Đằng vui đến suýt nữa cười ra tiếng. Nhiều thuộc tính nguyên lực quá, bốn loại thuộc tính Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đều có, trong đó có hai loại thuộc tính Mộc và Thủy là hắn vốn không có.
Hiện giờ hắn đã có nguyên lực của sáu loại thuộc tính, phân biệt là Hỏa, Băng, Mộc, Thổ, Thủy, Độc!
Không biết gom đủ tất cả thuộc tính, có thể triệu hoán một con thần long hỗn độn để thực hiện mong muốn không?
“Thật sự là ngươi giết!”
“Ngươi là võ giả! !”
Ba người không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn, có chút khó mà tin được.
Vương Đằng lười đáp, đi đến mép hố lõm ở giữa, nhìn xuống.
“Các ngươi có nhìn thấy một cô gái ở đây không?”
“Gái? Không thấy!” Ba người Quý Tuyền vẫn đang trong trạng thái kinh ngạc, nghe thấy Vương Đằng hỏi thì liếc nhau lắc đầu.
“Cũng có lẽ nàng thật sự không xuống dưới, là ta nghĩ nhiều rồi. Dựa vào tính tình của nàng, không thể không biết tự lượng sức mình như thế.” Vương Đằng nghĩ thầm.
“Cho nên trên thực tế cũng không phải núi lửa phun trào, mà là hai con tinh thú này giở trò quỷ đúng không?”
Hắn chỉ hai con tinh thú nói.
“Không sai, ngọn núi lửa này không có dấu hiệu muốn hoạt động trở lại, chắc là hai con tinh thú này xúc động nguyên lực hệ Hỏa phía dưới, mới tạo ra chấn động núi lửa. Đương nhiên nếu không ngăn cản, ngọn núi lửa chết này rất có thể sẽ phun trào.” Quý Tuyền giải thích.
Vương Đằng gật đầu, nếu không tìm thấy Lâm Sơ Hàm thì hắn cũng chuẩn bị rời đi.
“Không có chuyện gì thì ta đi trước đây!”
“Đợi đã!” Quý Tuyền hô.
“Giề? Có chuyện gì?” Vương Đằng không khỏi dừng bước.
“Con kỳ nhông núi lửa này do ngươi săn giết. Sừng và giáp da trên người của nó đều là nguyên liệu tốt để chế tạo vũ khí, giá cả xa xỉ, thậm chí trong người nó có xác suất nhất định tồn tại tinh hạch, giá cả chỉ càng cao. Dựa theo quy định trong giới võ giả, nó là của ngươi.” Quý Tuyền nói.
“Săn giết trong lúc kiểm tra đánh giá thực chiến cũng tính sao?” Vương Đằng đương nhiên biết quy định này, đồng thời cũng biết giá cả của tinh thú cao hơn dị thú rất nhiều.
Chẳng qua đây là đang trong kỳ thi thực chiến, cho nên hắn mới đau lòng buông tha, ai mà ngờ được Quý Tuyền lại chủ động nói ra.
“Tinh thú tất nhiên không nằm trong kỳ thi. Hơn nữa, nếu không phải ngươi thi hành viện trợ, ba người chúng ta đã lành ít dữ nhiều, con tinh thú này không tính là gì cả.”
Quý Tuyền cười nói.
Hai võ giả khác cũng gật đầu, tán thành cách nói của hắn.
Huống hồ bọn họ còn có một điều chưa nói ra. Người thanh niên trước mắt này chính là thí sinh, tuổi còn trẻ mà đã là võ giả, tiền đồ vô hạn.
Dùng một con tinh thú để gia tăng hảo cảm, quả thực kiếm lời ổn mà không lỗ!
Vương Đằng gật đầu, không nói thêm gì. Chiến kiếm trong tay hắn đâm vào thân kỳ nhông núi lửa, nhẹ nhàng khều một cái, một vật thể hình tròn có bề ngoài gồ ghề màu đỏ rực lăn ra.
“Tinh hạch!” Ba tên võ giả lập tức sửng sốt.
Vận may tốt thế?
Mặc dù nói là xác suất nhất định tồn tại tinh hạch, nhưng xác suất này sẽ không lớn lắm, có lúc bọn họ giết mười mấy con tinh thú còn chưa chắc có thể tìm được một viên tinh hạch.
Kết quả Vương Đằng thì sao!
Giết một trúng một, xác suất này cũng là không ai có!
Trông thấy Vương Đằng đào ra một viên tinh hạch từ trong thân kỳ nhông núi lửa, ba võ giả rất kinh ngạc, cũng vội vàng mổ bụng mở ngực con kỳ nhông núi lửa mà họ đánh chết…
Song cũng chẳng có tích sự gì!
Tìm cả buổi gì cũng không có!
Cho nên đây là chênh lệch giữa người có vận may cực tốt và người không có vận may sao?
Vương Đằng nhìn dáng vẻ của ba người, đột nhiên cảm thấy mặt bọn họ hơi đen.
Quý Tuyền hít sâu một hơi, nhìn tinh hạch trong tay Vương Đằng với vẻ hâm mộ, nói: “Bạn học Vương Đằng, vận may của ngươi thật tốt quá, chỉ có hai con tinh thú, lại có thể ra một viên tinh hạch, hơn nữa còn bị ngươi đụng phải.”
“Chắc là do ta lớn lên khá đẹp trai!” Vương Đằng chậm rãi nói.
“...” Ba tên võ giả.
Bọn ta xấu như vậy, thật sự rất xin lỗi!
Thoáng chốc, một loạt bà mẹ nó chạy qua trong lòng ba tên võ giả, giẫm lên tâm linh yếu ớt của bọn họ.
“Xem ra các ngươi đã xử lý xong rồi!”
Lúc này, một giọng nói truyền vào từ ngoài động.
Ngay sau đó, họ thấy một người đàn ông oai hùng bước vào từ cửa động.
Vương Đằng ngoái đầu lại nhìn. Đối mặt ánh mắt của người đàn ông, một luồng khí thế khiếp người phả vào mặt, làm hắn kinh hãi trong lòng.
“Khí thế đáng sợ quá, người này là ai?”
Ý nghĩ này vừa mới dâng lên trong lòng Vương Đằng, cùng lúc đó ba tên võ giả lập tức chạy chậm tiến lên, cung kính hành lễ.
“Tổng đốc!”
Tổng đốc!!
Nghe thấy danh xưng này, trong lòng Vương Đằng hoảng sợ, gương mặt cũng không khỏi hiện ra vẻ khiếp sợ.
Toàn bộ Đông Hải, người có tư cách sử dụng danh xưng này, chỉ có một!
Tổng đốc Đông Hải!
Người có quyền thế nhất cả Đông Hải.
Nếu nói Hà cục trưởng xem như một ông trùm thì Tổng đốc Đông Hải là ông trùm trong ông trùm.
Làm người hai đời, nếu không phải luyện võ, đáng lẽ với thân phận địa vị của Vương Đằng, dù thế nào đi nữa cũng không thể nhìn thấy nhân vật tầng lớp bậc này, nhưng giờ hắn đã thấy, hơn nữa đang ở trước mắt.
“Ta đã thấy biểu hiện của ngươi trong kỳ thi thực chiến, rất tốt!” Tổng đốc Giang đột nhiên nói với Vương Đằng.
Vương Đằng không nghĩ tới hắn sẽ khích lệ mình, trong lòng hơi nhảy dựng, vội vàng khiêm tốn nói:
“Ngươi quá khen rồi!”