Chương 116: Là do các ngươi quá phiêu hay do ta không cầm nổi đao?
“Ha ha ha” Lúc này, một tiếng cười lớn bỗng nhiên vang lên từ bên cạnh.
Một nam sinh mặc đồng phục học sinh của trường trung học Hối Anh đang cười nghiêng ngả, thấy mọi người nhìn hắn, mới nhịn cười nói:
“Các ngươi biết ta vừa nghe thấy gì không?”
“Bạn học Vương Đằng của Đông Hải số 1 này, lại dám nói mình săn giết được hai mươi chín con dị thú, trong đó còn có mười chín con dị thú cao cấp, các ngươi nói xem buồn cười hay không!”
“Làm màu cũng không cần giả đến độ như vậy đi!”
Nghe lời hắn nói, những thí sinh khác cũng cười rộ lên.
“Ha ha, nổ tung trời!”
“Mặc dù Vương Đằng có thực lực Võ Đồ cực hạn, nhưng săn giết hai mươi chín con dị thú, thì hoàn toàn không có khả năng làm được.”
“Không nói đến dị thú cao cấp, săn giết được mười chín con dị thú trung cấp thôi cũng đã là quá sức rồi!”
…
Vương Đằng có hơi ngơ ngác.
Hắn đang yên ổn nói chuyện phiếm với hai người Lâm Sơ Hàm và Dương Kiến, hai tên ngốc từ đâu xuất hiện muốn tìm cảm giác tồn tại, là muốn ồn ào đến mức nào?
Chẳng lẽ gần đây mình quá hiền lành, nên kẻ nào cũng muốn chạy tới đạp hắn một phát?
“Bạn học Vương Đằng, đúng không?”
Lúc này Nghiêm Bằng đã đi đến: “Đã sớm nghe nói ngươi là Võ Đồ cực hạn, vốn có ý định muốn đấu với ngươi, nhưng ta thấy miệng ngươi toàn lời ba hoa chích chòe, thực lực chân chính ra sao, chỉ e cũng là nghe nhầm đồn bậy mà thôi. Ta cũng không có hứng thú so tài với ngươi nữa.”
“Ha hả, không ngờ Võ Đồ cực hạn lại có dáng vẻ thế này.” Một tên thanh niên dáng dấp bình thường bước đến. Gương mặt hắn có một cái bớt nên rất dễ nhận ra, đó chính là Võ Đồ cao cấp Đổng Phi của trường Trung học Thực Nghiệm.
“Bạn học Vương Đằng, khi đã ra ngoài rồi thì chúng ta đại biểu cho mặt mũi của Đông Hải số 1, mong ngươi hãy biết giữ tự trọng.” Chu Võ và Đổng Phi của Đông Hải số 1 cùng đi tới, xem dáng vẻ hai người đã quen biết nhau từ trước rồi, hắn nói với Đổng Phi: “Thật khiến người khác chê cười!”
Lúc này những Võ Đồ cao cấp khác cũng vây xung quanh, có vài người chẳng có tâm tư gì, chỉ muốn xem kịch vui ở một bên.
Hà Mạn Dung nhíu mày nói: “Chu Võ, ngươi nói hơi quá rồi!”
“Mạn Dung, sao ngươi có thể nói như vậy đâu. Chúng ta đều là học sinh của Đông Hải số 1, dĩ nhiên phải giữ gìn mặt mũi cho Đông Hải số 1, huống chi ta cũng chỉ nhắc nhở bạn học Vương Đằng một chút mà thôi.”
Chu Võ vừa nói, lại quay đầu nhìn Vương Đằng, cười nói: “Bạn học Vương Đằng, ngươi nói có đúng không?”
“Các ngươi thật quá đáng, chúng ta nói chuyện phiếm liên quan gì đến các ngươi!”
Lâm Sơ Hàm đứng dậy, trong lòng dâng trào tức giận, lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, chúng ta nói chuyện phiếm là chuyện của chúng ta, cũng không đi khoác lác khắp nơi. Ta thấy mấy người các ngươi không chịu nổi người khác mạnh hơn mình nên mới không có việc gì lại tới kiếm chuyện.” Dương Kiến mặt đầy khinh bỉ, nói.
Lúc này Lý Vinh Thành đứng trong đám người, ánh mắt nhìn Vương Đằng ẩn chứa thù hận, nhưng lại có vẻ hơi sợ hãi.
Khi hắn thấy đám người ăn no rửng mỡ Nghiêm Bằng, Chu Võ đến gây phiền phức cho Vương Đằng, hắn cười nhạt trong lòng, e là các ngươi chưa thấy qua cái gọi là ma quỷ!
Hiện tại cười vui vẻ như vậy, cho rằng có thể đạp lên Võ Đồ cực hạn, nào ngờ đang tự tìm phiền phức, đợi lát nữa, các ngươi sẽ phải khóc đó…
Ây, càng ngày càng thú vị!
Lý Vinh Thành cười bệnh hoạn, giống như hắn có thể nhìn thấy người khác bị Vương Đằng dằn vặt giống hắn, là một chuyện đáng để vui mừng.
Nghiêm Bằng và Đổng Phi nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Lâm Sơ Hàm, ánh sao như lóe lên trong mắt nàng, thoáng chốc hơi kinh diễm.
“Bạn học Lâm Sơ Hàm, ngươi hiểu lầm ta rồi. Ta chỉ cân nhắc ở góc độ của Đông Hải số 1. Chúng ta thân là học sinh của Đông Hải số 1, không thể bôi đen cho trường học, mà không phải vì ghen tị với bạn học Vương Đằng.” Dáng dấp đại nghĩa của Chu Võ giống như đang nói “Ta coi trường học là vinh quang, trường học coi ta là vinh quang” .
Hắn biết Lâm Sơ Hàm, nhưng trước đây chưa từng tiếp xúc, lúc này lại gặp được nàng, trong lòng không nhịn được nóng như lửa đốt. Sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, nếu có thể theo đuổi được một cô gái xinh đẹp như vậy thành bạn gái mình, vậy thì chẳng còn gì vui vẻ bằng!
“Bạn học Lâm Sơ Hàm, đúng không? Ta là Nghiêm Bằng của trường trung học Hối Anh, Võ Đồ cao cấp, rất hân hạnh được biết ngươi. Đối với chuyện của bạn học Vương Đằng, ta không có ý gì khác, chỉ đơn thuần hy vọng hắn có thể thu liễm một chút, dẫu sao họa cũng từ miệng mà ra.” Dáng vẻ Nghiêm Bằng cứ như vì muốn tốt cho Vương Đằng mới nói vậy.
“Không sai, ta cũng không cố ý muốn kiếm chuyện với bạn học Vương Đằng, chẳng qua là khi trước lúc nào cũng nghe nói Đông Hải số 1 xuất hiện một Võ Đồ cực hạn, ôm kỳ vọng trong lòng, nên khi vừa nghe thấy hắn khoác loác, trong lòng không khỏi thất vọng. Đúng rồi, ta là Đổng Phi trường Trung học Thực Nghiệm, bạn học Lâm Sơ Hàm, có thể thêm WeChat không?” Đổng Phi cũng không chịu yếu thế, nói.
Lâm Sơ Hàm nhìn những người này, đột nhiên cảm thấy những gương mặt này lại ghê tởm đến thế.
“Phụt…” Lúc này, Vương Đằng đã không nhịn cười được nữa, đứng lên nói: “Là các ngươi quá phiêu hay do ta không cầm nổi đao?”
(*Một hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung, trong tiếng Trung, từ “ăn ngó sen bẩn” đồng âm với từ “xấu xí”)
Vương Đằng đứng dậy, một luồng khí thế hung hãn cuộn trào mãnh liệt trực tiếp đụng vào ba người Nghiêm Bằng, Đổng Phi.
Ầm!
Khí thế dâng trào, tựa như sóng biển cuồn cuộn ngập trời!
Sắc mặt ba người kia lập tức biến đổi, cả người không tự chủ được cong xuống, mặt mày trắng toát như tờ giấy.
“Sao… sao có thể mạnh như vậy?”
Suy nghĩ khó tin tràn ngập trong lòng cả ba người, gương mặt bọn họ phủ đầy kinh ngạc và hoảng sợ.
Ba người chỉ cho đây là khí thế của Võ Đồ cực hạn, nhưng lại không biết rằng đây thực chất là khí thế võ giả do Vương Đằng tức giận bộc phát ra hoàn toàn.
Loẹt quẹt!
Vương Đằng đi từng bước đến trước mặt bọn họ. Mỗi một bước tiến đến gần, khí thế tăng lên một phần theo đó, áp lực đè nặng lên ba người cũng mạnh hơn một phần.