Chương 117: Ăn ngó sen bẩn ~ xấu xí!*
Vương Đằng dừng bước trước mặt Nghiêm Bằng. “Ngươi nói ngươi muốn so đấu với ta?”
“Là ai cho ngươi tự tin như vậy?”
“Ta đã đồng ý với ngươi chưa?”
Hắn hỏi ngược lại câu này đến câu khác, lột trần tất cả sự che đậy của Nghiêm Bằng ra, khiến hắn xấu hổ vô cùng, cả khuôn mặt căng phồng đỏ bừng.
“Ha, ta còn chưa nói gì, ngươi đã một mình diễn hết vở kịch một người, ai cho ngươi mặt mũi lớn như vậy thế?”
Câu hỏi cuối cùng này càng khiến cho Nghiêm Bằng xấu hổ đến mức xém chút hộc máu.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là đối tượng được người khác lấy lòng nịnh nọt, chưa từng bị kẻ nào liên tiếp làm nhục như vậy, bây giờ hắn hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Vương Đằng không để ý đến hắn, tiếp tục đi đến trước mặt Đổng Phi.
“Nghe nói ngươi rất thất vọng về ta?”
“Ngươi thất vọng liên quan cái rắm gì đến ta, giả bộ sói đuôi to ở trước mặt ta làm gì?”
“Còn nữa, ngươi đã xấu tới như vậy, còn không biết xấu hổ đi xin WeChat của nữ sinh nhà người ta. Lúc ngươi ra ngoài có soi gương không? Giá trị nhan sắc của bản thân cao hay thấp, trong lòng không có một chút nhận thức rõ ràng nào sao?”
“Ngươi có đẹp trai như ta không? Dáng dấp đẹp trai có thể dùng làm cơm ăn đó có biết hay không hả. Hai ta mà đứng chung một chỗ, người ta chắc chắn sẽ chọn bao nuôi ta, ngươi chỉ có thể đứng ở một bên thôi, đồ xấu xí!”
“Liều với ta, ăn ngó sen bẩn ~ xấu xí, gặp một lần ~ tránh, đồ xấu xí! Hiểu chưa?”
Vương Đằng càng nói càng tức. Mấy tên khốn kiếp này còn dám có ý đồ với Lâm Sơ Hàm, thật là chú nhịn được nhưng thím thì không thể nhịn.
Mọi người xung quanh khi thấy dáng vẻ hung hăng dữ tợn của hắn đều tự giác tránh xa, kết quả khi nghe thấy lời hắn nói, quả thực không nhịn được thấp giọng cười trộm.
Trái lại, Đổng Phi đã giận đến mặt mũi xanh như tàu lá chuối, cái bớt trên mặt vốn là nỗi đau đớn lớn nhất của hắn!
Thường ngày vì e ngại thực lực của hắn, những bạn học, bạn bè cũng không dám nói đến, nhưng âm thầm có ánh mắt khác thường.
Bây giờ bị Vương Đằng giễu cợt ngay trước mặt mọi người, hắn tức đến muốn bể phổi, dồn dập thở hổn hển.
Nếu không phải bị khí thế của Vương Đằng đè ép đến không thể cử động, hắn đã sớm xông lên liều mạng với Vương Đằng.
Vương Đằng tiếp tục đi đến trước mặt Chu Võ.
Sắc mặt Chu Võ biến đổi trong nháy mắt, trong lòng đã mơ hồ hối hận, tại sao không có việc gì làm lại đến gây phiền phức cho Vương Đằng.
Nhưng hắn lại chưa từng nghĩ tới, thực lực của Võ Đồ cực hạn lại mạnh đến như vậy?
Chẳng lẽ giữa Võ Đồ cao cấp và Võ Đồ cực hạn lại có sự chênh lệch lớn đến vậy?
“Bạn học Chu Võ, rất hiên ngang lẫm liệt đấy!”
“Bạn học Vương, Vương Đằng. Giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng.” Chu Võ chật vật nói.
“Nói chuyện đàng hoàng?” Vương Đằng nhìn hắn, khóe miệng kéo ra một nụ cười yếu ớt, ngay sau đó sắc mặt hắn bỗng lạnh lẽo: “Nhưng hiện tại ta không hề muốn nói chuyện đàng hoàng với ngươi!”
Vừa dứt lời, hắn nhấc chân quét ngang, thân thể Chu Võ bị đá bay ra năm sáu mét giống như bao cát, nặng nề đập lên mặt đất.
Thí sinh xung quanh đều hoảng sợ tránh né.
“Khụ, khụ.”
Khóe miệng Chu Võ tràn ra máu tươi, vùng vẫy thân thể nhưng trong chốc lát vẫn không bò dậy nổi, nổi khiếp sợ lấp đầy trong ánh mắt.
“Mạnh mẽ quá!”
“Sao hắn có thể mạnh như vậy?”
Trong lòng hắn tràn đầy nghi ngờ, sức mạnh của Vương Đằng vượt ngoài suy tính của hắn, Võ Đồ cao cấp căn bản không đủ nhìn.
Vương Đằng không nhìn hắn nữa, ánh mắt rà soát trong đám người, thấy một kẻ lén lút nấp ở phía sau.
“Ai đấy, ra đây. Đúng, chính là ngươi, đừng trốn nữa, ta nhìn thấy ngươi rồi, vừa rồi chẳng phải cười rất lớn tiếng sao, bây giờ sao lại làm rùa đen rút đầu rồi?”
“Bạn học Vương Đằng…”
Chát!
Vừa mới cất tiếng, một cái tát trời giáng đã đánh xuống mặt hắn.
“Cút!” Vương Đằng lạnh lùng nhìn hắn, chính vì thí sinh này gây chuyện thị phi, nếu không sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Nam sinh ôm mặt, gương mặt đỏ bừng, không dám đáp trả một câu, cúi đầu chạy vào trong đám người, không biết đã trốn vào góc nào.
Ánh mắt Vương Đằng quét qua bốn phía. Thoáng chốc, không có ai dám đối mặt với hắn.
Trên chặng đường tiếp theo, ba người Nghiêm Bằng hoàn toàn hành quân lặng lẽ, đã nhận được sự chênh lệch với Vương Đằng, cho dù mất hết mặt mũi cũng không dám tiếp tục kiếm chuyện với hắn nữa.
Chẳng qua là giấu sự căm hận Vương Đằng dưới đáy lòng, có cơ hội nhất định phải tìm về mặt mũi.
Những thí sinh khác đứng xa xa quan sát Vương Đằng, hạ giọng nghị luận, có thán phục, cũng có sợ hãi, một số người lại vô cùng khâm phục hắn.
Thông thường, ba người Nghiêm Bằng luôn có dáng vẻ mắt cao hơn đầu, mũi hướng lên trời, rất nhiều người không ưa bọn họ.
Mới vừa rồi Vương Đằng dùng thực lực ép đến nỗi ba người bọn họ đến cả rắm cũng không dám thả một cái.
Mọi người xem đến nỗi mát lòng mát dạ!
Chỉ có hai từ để hình dung Vương Đằng, trâu bò!
…
Phi thuyền bay về phía Đông Hải, trên đường sóng yên biển lặng, không xảy ra sóng gió gì nữa.
Không lâu sau, phi thuyền rốt cuộc chậm rãi hạ cánh xuống quân khu, dừng trên quảng trường rộng rãi.
Các thí sinh xuống phi thuyền, Lưu Văn Thạch đứng trước mặt mọi người nói:
“Hai ngày nữa, thành tích thi võ của các ngươi sẽ có. Các ngươi có thể thông qua thẻ dự thi lên mạng xem thành tích của riêng mình, sau đó tiến hành ghi danh.”
“Còn việc sẽ ghi danh trường học nào, hoàn toàn dựa vào bản thân các ngươi, hoặc có thể hỏi thăm điểm số tham khảo của năm trước, hy vọng các ngươi có thể thi đậu trường đại học mình ngưỡng mộ trong lòng.”
“Được rồi, lên xe hết đi!”
Các thí sinh ngồi lên xe buýt, lúc này Lưu Văn Thạch tìm đến Vương Đằng, dẫn hắn đến một xó xỉnh không người.
Vương Đằng nhìn thấy Hà cục trưởng, lập tức tươi cười.
“Hà cục trưởng, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên ước hẹn của chúng ta!”
“Tiểu tử này xem ta là hạng người gì.” Hà cục trưởng trợn mắt tức giận nhìn Vương Đằng, ngay sau đó lòng còn hơi sợ hãi mà nói: “Nhắc tới lần này đúng là phải cảm ơn ngươi, nếu không ta thật sự gặp họa rồi.”
“Cầm đi, đây là thứ ngươi nên có được.”
Vừa nói, hắn vừa đưa hộp tinh cốt cho Vương Đằng.