Chương 118: Xảy ra sự cố.
Vương Đằng lập tức mở nó ra nhìn, chắc chắn đồ vật không có vấn đề mới cất nó vào. “Ngươi không tin tưởng ta đến vậy sao?” Hà cục trưởng bất đắc dĩ nói.
“Ha, ha, bây giờ làm rõ, giảm thiểu phiền phức sau này.” Vương Đằng không thèm để ý, cười nói.
“Lời này của ngươi lại có lý.” Hà cục trưởng vô cùng tán thưởng gật đầu.
“Hà cục trưởng, nếu không còn chuyện gì, ta về trước nhé? Người khác chắc cũng đợi đến sốt ruột rồi.” Vương Đằng nói.
“Đi đi.” Hà cục trưởng khoát tay áo.
…
Sau khi Vương Đằng nói lời từ biệt với Hà cục trưởng, hắn leo lên xe buýt cùng với các thí sinh khác. Những thí sinh đó đã sớm đã nóng lòng muốn về nhà, Lưu Văn Thạch ra lệnh một tiếng, đoàn xe lập tức lái về phía thành phố, về nhà.
Vương Đằng về đến nhà, phát hiện cửa phòng đã bị khóa, chỉ có thể tự lấy chìa khoá ra mà mở cửa.
Hắn vừa cởi giày, vừa gọi một tiếng lên trên lầu.
“Mẹ, ta về rồi!”
Nhưng biệt thự vắng vẻ, lại cực kỳ yên tĩnh, không có ai cả.
“Không ở nhà sao?”
Vương Đằng đi lên trên lầu, phát hiện trong nhà quả nhiên không có bất cứ ai, lập tức cảm thấy kỳ quái.
“Chẳng lẽ là ra ngoài chơi rồi?”
Vương Đằng im lặng lắc đầu, cảm thấy hai vị lão nhân này thật là vô tâm.
Hắn trở về phòng, tiện tay đặt mấy món quà xuống.
Sau đó một mình lấy một bộ quần áo, vào phòng tắm, tắm rửa sảng khoái một cái.
Theo mồ hôi và vết máu trên người bị nước rửa trôi đi, Vương Đằng lập tức cảm thấy cả người thông suốt, mỏi mệt khắp người cũng thư giãn không ít.
Hắn thấy trong nhà không có ai, lại nằm trên giường kiểm kê thu hoạch lần này.
‘Ngộ tính’: 97
‘Tinh thần’: 92
‘Thiên phú’: thiên phú hệ Hoả sơ cấp (11/300), thiên phú hệ Băng sơ cấp (13/300), thiên phú hệ Thổ sơ cấp (12/300), Linh Thị (sơ cấp 1.4/10) Yêu Liên độc thể (31/10000) thiên phú tiễn pháp sơ cấp (5/100)
‘Nguyên lực’: 75/100 Hỏa (cấp Chiến Binh nhất tinh)
70/100 Băng (cấp Chiến Binh nhất tinh)
17/100 Thổ (cấp Chiến Binh nhất tinh)
3/100 Mộc (cấp Chiến Binh nhất tinh)
3/100 Thủy (cấp Chiến Binh nhất tinh)
46/100 Độc (cấp Chiến Binh nhất tinh)
‘Công Pháp’: Xích Viêm Quyết (nhập môn 32/100), Huyền Băng Quyết (nhập môn 23/100), Hoàng Thổ công ‘Thổ Nguyên thuẫn’ (nhập môn 26/100).
‘Chiến kỹ’: Chiến kỹ cơ sở (quyền, kiếm, đao, côn, thân ngộ thế), tiễn pháp cơ sở (nhập môn), thương đấu thuật (nhập môn 2/10), Hỏa Lân kiếm pháp (nhập môn 56/100), Huyễn Băng quyền (nhập môn 28/100).
‘Tri thức’: Ngành học cơ sở (max điểm), ‘Năm năm thi võ ba năm mô phỏng’ (max điểm).
‘Chiến lực tổng hợp’: 271.
‘Thuộc tính trắng’: 36.
Vương Đằng liếc nhìn một cái, chỉ thấy ở cột thiên phú, lại có thêm một thiên phú tiễn pháp sơ cấp.
Song song đó còn đạt được một chiến kỹ tiễn pháp cơ sở cấp bậc nhập môn!
Hai thứ này đều đến từ cùng một người.
Về phương pháp ra đòn công kích từ xa, cung tên là một lựa chọn tốt, có cơ hội có thể đi nâng cao thêm.
Ngoài ra, còn có phương diện nguyên lực, nguyên lực của hai thuộc tính Mộc và Thủy lại thêm nhiều hơn, nhưng lại không có công pháp và chiến kỹ tương ứng. Chuyện này khiến Vương Đằng hơi đau đầu.
Nguyên lực nhiều một chút không phải chuyện xấu, nhưng việc tìm ra công pháp và chiến kỹ tương ứng không chỉ khó khăn mà còn thiêu tiền.
Nhưng điều đáng vui mừng là nguyên lực hệ Băng và nguyên lực hệ Hỏa của hắn đều đạt tới trên 70.
Uy lực của hai loại nguyên lực này tương đối không tầm thường, đều giúp nâng cao chiến lực trên diện rộng của hắn, bây giờ đã đạt tới 271, dần dần đến gần tiêu chuẩn cấp Chiến Binh nhất tinh hàng đầu hơn.
Ngoài ra, thuộc tính trắng chỉ còn lại 36 điểm, lúc đầu sau khi tăng nguyên lực hệ Băng lên, còn lại 27 điểm, nhưng khi xuống núi, trên đường có rất nhiều dị thú đã chết, Vương Đằng lại nhặt thêm mấy cái bong bóng thuộc tính.
Đáng tiếc là nếu không phải đi chung với bọn người Tổng đốc Giang, chỉ cần làm trái nguyên tắc căn bản, không lặng lẽ nhặt bong bóng được, có lẽ thuộc tính trắng sẽ còn nhiều hơn nữa!
Vậy mà khi đó hắn săn giết tinh thú, vẫn chẳng rơi xuống thuộc tính trắng nào, bây giờ ngẫm lại cũng thấy hơi buồn bực.
Xác suất rơi xuống của tinh thú không phải nên cao hơn dị thú sao?
“Có thể chỉ là vấn đề về xác suất, có lúc có, có lúc không, nhưng ít nhất còn có một viên tinh hạch!”
Vương Đằng lấy tinh hạch ra, dùng đôi mắt Linh Thị quan sát. Một cụm nguyên lực hệ Hỏa nồng đậm đang được áp súc bên trong tinh hạch nhỏ này, hàm lượng khá kinh người.
Tinh hạch này chẳng những có thể dùng để luyện đan, còn có thể lấy luyện chế vũ khí, thậm chí làm nguồn năng lượng trung tâm, công dụng rất nhiều!
Khó trách tinh hạch có giá trị cao như vậy!
Có tinh hạch này, cũng coi như không lỗ.
Khóe miệng của Vương Đằng hơi cong lên, rồi lấy ra chiếc hộp mà Hà cục trưởng đưa cho, bên trong có bày một khối tinh cốt.
Mỗi lần nhìn thấy tinh cốt này, ánh mắt Vương Đằng luôn không kìm được mà lộ ra vẻ kinh ngạc.
Toàn thân nó màu xanh sẫm, sáng óng long lanh, lại có vẻ sáng bóng như kim loại, bên trên còn có đường vân tinh tế dày đặc, hoàn mỹ tựa một tác phẩm nghệ thuật.
“Dựa theo lời giải thích của Hà cục trưởng, tinh cốt này là xuất từ một loại tinh thú tên là U Ảnh Hạt, có năng lực “Ám ảnh” kì lạ!” Vương Đằng sờ cằm, trong mắt lóe lên tinh quang.
Trong hộp có một tờ giấy, giải thích về năng lực thiên phú của U Ảnh tinh cốt này.
Khi nhìn thấy nội dung phía trên, Vương Đằng quả thật lấy làm kinh hãi.
Cái gọi là Ám Ảnh, chính là chỉ loại năng lực thiên phú tuyệt hảo có thể di chuyển nhanh chóng trong bóng tối, giống như quỷ mị, khó mà nắm lấy, một loại năng lực khiếm người ta khó lòng đề phòng.
Nếu thứ này được chế tác thành vũ khí đặc thù, trong khi chiến đấu, nhất định có thể mang đến hiệu quả đánh bất ngờ.
Thế nhưng, rốt cuộc nên chế tác thành loại vũ khí gì đây? Trong chốc lát này, Vương Đằng vẫn chưa có đầu mối.
Tinh cốt vô cùng trân quý và thưa thớt, hắn cũng không muốn làm quá qua loa, tránh cho uổng phí thứ đồ tốt như vậy.
Thu tinh hạch và tinh cốt về, hắn cẩn thận cất kỹ.
Vương Đằng trở lại trên giường. Tối hôm qua đã không ngủ một đêm, lúc này cơn buồn ngủ dâng trào, người cũng hơi mỏi mệt, hắn không nhịn nổi mà dần dần ngủ thiếp đi.
Chờ hắn tỉnh lại, đã là chín giờ sáng ngày hôm sau.
Hắn vừa tỉnh dậy, nhìn thấy thời gian, lập tức giật nảy mình. Hắn lại ngủ hết một ngày một đêm.
“Bụng đói quá!”