Chương 128: Bắt đi cắt miếng mà nghiên cứu. (2)
Lý Tú Mai gật nhẹ đầu, nhìn thành tích đang hiện trên máy vi tính, không nhịn được bật cười. “Thực lực của con trai chúng ta, e rằng sẽ dọa đến rất nhiều người.”
“Ha ha ha, hù được bọn họ mới tốt, lại làm tất cả mọi người xem một chút, con trai của Vương Thịnh Quốc ta không kém bất kì ai, thậm chí còn ưu tú hơn cả mấy người được gọi là thiên tài kia.” Vương Thịnh Quốc cảm thấy cực kỳ hài lòng, hả hê, nhưng hắn cũng không đến mức mất đi lý trí, lại nói tiếp: “Nhưng với người ngoài, chúng ta cứ nói tiểu Đằng bình thường trong nhà luôn tương đối cố gắng học tập, như vậy ít nhiều cũng sẽ không khiến người giật mình sợ hãi quá.”
“Đúng, đúng, biểu hiện quá ưu tú, chờ lát sau bị bắt đi cắt miếng thật, cái đầu này vất vả lắm mới tốt lên, nếu cầm đi cắt rồi thì thật quá đáng tiếc.” Lý Tú Mai gật đầu ra vẻ đồng ý, sờ đầu Vương Đằng giống như sờ một trái dưa hấu vậy.
“...” Vương Đằng.
Loại cảm giác này thật sự không tốt lắm.
Hai người không để ý hắn, tiếp tục không ngừng tán thưởng kết quả hiện trên máy vi tính, tựa như nhìn thế nào cũng không đủ.
“Con trai, hai hạng kiểm tra đánh giá cấp bậc và kỳ thi thực chiến này của ngươi là xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Thịnh Quốc hơi kỳ quái hỏi.
“Ngay khi kiểm tra đánh giá cấp bậc ta chỉ phát huy ra thực lực của Võ Đồ cực hạn thôi, nhưng lúc thi thực chiến lại bày ra thực lực của võ giả, bị Tổng đốc Giang nhìn thấy, có lẽ chính là vì vậy, phía sau mới có thêm ghi chú đi.” Vương Đằng giải thích nói.
“Ngươi còn từng gặp mặt Tổng đốc Giang rồi?” Vương Thịnh Quốc ngạc nhiên nói.
“Đúng!”
“Ai da, bây giờ mặt mũi của ngươi còn lớn hơn cả cha ngươi, ta còn chưa từng gặp Tổng đốc Giang đâu.” Vương Thịnh Quốc có chút ao ước, cảm thán.
“Lão Vương, tầm mắt ngươi không rộng lớn gì cả, khi nào rảnh ta lại dẫn ngươi đi trải việc đời một chút.” Vương Đằng vỗ vỗ bả vai Vương Thịnh Quốc, nói như ông cụ non.
“Mau mau cút, thằng nhóc thúi! Còn giễu cợt cha ngươi.” Vương Thịnh Quốc tức giận đẩy tay của hắn ra.
Sau đó hỏi: “Vậy thành tích kỳ thi thực chiến này là xảy ra chuyện gì? Thang điểm một trăm, sao đằng sau lại được cộng thêm 20?”
Vương Đằng sờ cằm, suy đoán nói: “Có thể là bởi vì ta giết một con tinh thú, nên được thêm điểm ngoài quy định?”
Trên thực tế, hắn cũng không có chắc lắm.
“Tinh thú!” Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai hoảng sợ nói: “Kỳ thi thực chiến sao lại xuất hiện cả tinh thú?”
“Là vì có vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra.” Vương Đằng gượng cười giải thích chuyện ra một lần.
“Ôi trời ơi, xem ra không ít thí sinh đã chết, không ngờ kỳ thi thực chiến lại nguy hiểm như vậy, vậy ngươi có bị thương hay không?” Lý Tú Mai nghe xong, tràn đầy lo lắng.
“Không có chuyện gì, ngươi xem ta không phải rất tốt sao? Dù sao đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, kỳ thi thực chiến năm trước chỉ có người bị thương, không có ai chết.” Vương Đằng vội vàng an ủi mẫu hậu đại nhân.
“Không có chuyện gì là được!” Vương Thịnh Quốc nói.
Lúc này, điện thoại Vương Đằng chợt vang lên, cuộc gọi đến hiện lên: Lâm Sơ Hàm!
Hắn nhận: “Alo, lớp trưởng, kiểm tra thế nào?”
“Vương Đằng, ta qua rồi, điểm thi thực chiến của ta lại được tận tám mươi, tám mươi điểm, ngươi biết không? Ta lại thi được tám mươi điểm!”
Đầu bên kia điện thoại, âm thanh của Lâm Sơ Hàm tràn đầy kích động, Vương Đằng lần đầu tiên thấy nàng trở nên mất lễ như vậy.
Vương Đằng cũng hơi kinh ngạc, Lâm Sơ Hàm chỉ gắng gượng mới giết được năm con dị thú, trong đó bốn con là cấp thấp, chỉ có một con là dị thú cấp trung.
Hơn nữa, nàng còn chẳng phải săn giết dựa vào thực lực của bản thân, phương pháp thậm chí còn có chút bỉ ổi.
Không ngờ tới còn có thể đạt được điểm số không tồi, xem ra điểm này không đơn giản chỉ lấy số lượng dị thú săn giết được làm chuẩn, mà còn dựa trên những nhân tố khác ở trong.
Vương Đằng cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Lâm Sơ Hàm, thi đậu chuyên ngành Võ Đạo là mục tiêu của nàng. Với điểm số đó, nàng có thể thi vào một trường đại học không tệ.
“Thành tích các môn khác của ngươi thì thế nào?” Vương Đằng hỏi.
“Ngữ văn của ta được 138, toán học 143, tiếng Anh 146, thi môn chuyên ngành võ 148!” Lâm Sơ Hàm nói.
“Mẹ nó, ngươi bật hack à!” Vương Đằng cực kỳ ngạc nhiên.
Thành tích của Lâm Sơ Hàm lại còn cao hơn cả hắn, mặc dù hắn đã hơi hạ thấp điểm, thế nhưng dù sao hắn cũng bật hack, Lâm Sơ Hàm còn có thể sánh bằng một kẻ bật hack như hắn, thì chẳng phải bật hack thì là gì nữa?
“...” Đầu bên kia điện thoại, Lâm Sơ Hàm lập tức im lặng.
Nhưng nàng nghe ra được, Vương Đằng cực kỳ sợ hãi thán phục đối với thành tích của nàng, trong lòng không khỏi hả hê.
Mặc dù thực lực ngươi mạnh mẽ, nhưng ta có thể nghiền ép ngươi trên thành tích các môn văn hóa!
Lập tức hỏi sang: “Điểm thi môn văn hóa của ngươi được bao nhiêu?”
“Ngữ văn 136, toán học 141, tiếng Anh 143, thi môn chuyên ngành võ được 145!”
Ngay khi Vương Đằng đọc lên thành tích một môn tiếp một môn của mình, Lâm Sơ Hàm không khỏi há to miệng.
Nửa ngày sau mới nói ra: “Ngươi mới là người bật hack ấy!”
Cho dù lúc đầu thực lực chênh lệch rất nhiều thật, ít nhất còn có thể tìm về chút ưu thế ở thành tích các môn văn hóa. Ai biết đây hoàn toàn chỉ là suy nghĩ của nàng.
Thành tích này rất không võ đạo!
Vương Đằng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ kinh ngạc của Lâm Sơ Hàm bên kia, không khỏi cười ha ha.
“Ngươi thi thế nào vậy? Không phải, không phải ta hoài nghi ngươi, ta chỉ cảm thấy, bình thường ngươi đều chẳng học bài gì, sao có thể thi được điểm số cao như vậy.” Lâm Sơ Hàm hỏi.
“Vậy còn không đơn giản sao, ta là thiên tài mà!” Vương Đằng vô sỉ nói.
“Thiên tài không đủ để tả đâu, ngươi quả thực chính là yêu nghiệt!” Lâm Sơ Hàm chế giễu.
“Ta coi đây như là lời khen vậy!”
“Đúng rồi, vậy điểm số kỳ thi thực chiến của ngươi là bao nhiêu? Nhất định rất cao rồi.” Lâm Sơ Hàm lại tò mò hỏi.
“Max điểm…”
“Quả nhiên là yêu nghiệt, đến cả thực chiến đều có thể đạt max điểm, Vương Đằng, ngươi thật khiến người ta giật mình!” Lâm Sơ Hàm thở dài mà nói.
“Cộng thêm 20 điểm kèm theo nữa!” Vương Đằng nói tiếp.
“...” Lâm Sơ Hàm hoàn toàn không biết nên nói thêm gì, kẹt lại nửa ngày, mới hỏi: “Điểm kèm theo là cái quỷ gì? Hay là 20 điểm tròn!”