Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 129: Hừ, không biết xấu hổ!

Chương 129: Hừ, không biết xấu hổ!

“Ai, hết cách rồi. Sự ưu tú của ta thực sự không giấu nổi, đến cả giám khảo kỳ thi đại học cũng không nhịn được mà cho ta thêm 20 điểm kèm theo nha.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói. ? ?
Đối với da mặt của Vương Đằng, Lâm Sơ Hàm chỉ còn bội phục sâu sắc, da mặt người bình thường không thể dày đến mức độ này.
“Hừ, không biết xấu hổ!”
Lâm Sơ Hàm buồn bực muốn cúp điện thoại.
Vừa mới nhìn thấy điểm số của mình, nàng không biết vì sao chỉ muốn tìm Vương Đằng chia sẻ niềm vui.
Nhưng, vừa chia sẻ niềm vui xong, thứ mang về lại là một sọt buồn bực và đả kích, tên này thật sự đáng giận mà!
...
Vương Đằng vừa mới đặt điện thoại di động xuống, tiếng chuông lại vang lên.
Lần này là Dương Kiến.
“Ha ha ha, cậu Vương, ngươi đoán điểm kỳ thi thực chiến của ta được bao nhiêu?” Vừa nhận điện thoại, tiếng cười giống như vịt đực kia của Dương Kiến đã lập tức truyền ra.
“65!” Vương Đằng tùy tiện nói ra một con số.
“Ực… Làm sao ngươi biết?” Tiếng cười của Dương Kiến lập tức im bặt, hỏi như vừa gặp quỷ.
“...” Vương Đằng.
Hắn không ngờ tới mình chỉ thuận miệng nói ra thôi, lại thật sự đoán đúng.
“65 điểm, có gì để vui mừng đâu, đã cười thành thế này.” Vương Đằng khinh bỉ nói.
“Móa, cậu Vương, ngươi là đàn ông no không biết đàn ông chết đói, có thể thi được điểm kiểm tra này đều là nhờ ta thắp nhang cầu khẩn, ít nhất có thể đỗ chuyên ngành Võ đạo.” Dương Kiến lại rất thỏa mãn, hỏi: “Cậu Vương, ngươi thi thế nào?”
Vương Đằng nói điểm số của mình ra, bên kia lập tức không còn tiếng vang lên gì nữa.
“Đại lão trâu bò, chuồn đây… Tút tút tút!”
Đối phương cúp điện thoại. Mặc dù Dương Kiến rất thỏa mãn với điểm số của mình, nhưng chuyện gì chỉ sợ so sánh, có so sánh sẽ có tổn thương.
Với hắn, độ tổn thương mà điểm số của Vương Đằng gây nên, cứ theo hàng tấn mà tính!
...
“Người gọi đến trước đó, là bạn học nữ kia sao?”
Vương Đằng vừa cúp điện thoại, ngồi xuống trên ghế sa lon, Lý Tú Mai đã lại gần, hỏi với vẻ mặt mập mờ.
Vương Đằng giật nảy mình, vỗ ngực, hơi chột dạ nói ra: “Chính là bạn ngồi cùng bàn!”
“Có phải là người mà cha ngươi để thầy Phạm sắp xếp giúp cho không, tên là gì nhỉ, Lâm, Lâm gì đó, là một cô bé rất xinh đẹp, rất xuất sắc.” Hai mắt Lý Tú Mai lập tức sáng lên.
Vương Thịnh Quốc cũng nhìn qua, biểu cảm trên mặt cũng không khác Lý Tú Mai là mấy.
Vương Đằng thầm nghĩ hỏng bét, quên mất cha mẹ hắn đều biết cô bạn Lâm Sơ Hàm ngồi cùng bàn với hắn, đành phải nhắm mắt nói.
“Nàng tên là Lâm Sơ Hàm!”
“A đúng rồi, Lâm Sơ Hàm, tên nghe cũng rất êm tai.” Lý Tú Mai tán thưởng một câu, sau đó cười hì hì, nói ra: “Con à, nhìn dáng vẻ của ngươi, quan hệ với nàng chắc là không tệ.”
“Mẹ, ngươi nghĩ gì thế, ngồi cùng bàn lâu như vậy rồi, quan hệ chắc chắn không tệ.” Vương Đằng giải thích.
“Ta hiểu, ta hiểu. Quan hệ không tệ thì rất tốt, có rảnh gọi nàng tới nhà chơi, mẹ làm đồ ăn cho các ngươi.” Lý Tú Mai không tiếp tục tiếp tục truy hỏi, nhưng biểu cảm trên mặt đã sớm khiến Vương Đằng tê cả da đầu, luôn cảm thấy mẫu hậu đại nhân sắp sửa chỉnh ra chuyện gì đó.
Vương Đằng cảnh giác trong lòng, lúc này điện thoại lại vang.
Sau đó, mấy người Bạch Vi, Hứa Kiệt cũng lần lượt gọi điện thoại tới, hỏi thăm tình hình kiểm tra của hắn, biết được hắn có thể thi đậu vào đại học Võ Đạo trọng điểm, đều lên tiếng chúc mừng.
Lại tìm thời gian hẹn đi chúc mừng chút, Vương Đằng cũng thuận miệng đồng ý.
Tiếp xong mấy cuộc điện thoại, Vương Đằng thở dài ra một hơi.
“Thi xong, cũng nên ra ngoài tụ họp với bạn bè một cách thích hợp, nhưng tiếp theo quan trọng nhất, vẫn phải suy tính xem ghi danh vào trường đại học nào. Với điểm số của ngươi, cho dù có ghi danh trường đại học đứng đầu, chắc chắn cũng có thể vào.” Vương Thịnh Quốc nói.
“Ta còn chưa nghĩ ra sẽ vào trường đại học nào. Thật ra Đại học Đông Hải chúng ta vốn xếp ở vị trí thứ ba cả nước, cũng là một lựa chọn tốt, cách nhà còn khá gần.” Vương Đằng nói.
“Có cân nhắc đi trường quân đội không?” Vương Thịnh Quốc gật nhẹ đầu, lại hỏi.
“Trường quân đội hình như có rất nhiều trói buộc, không biết có hợp với ta hay không.” Vương Đằng hơi chần chờ.
Lúc hai người nói chuyện, chuông cửa vang lên.
“Ta đi mở cửa.”
Lý Tú Mai đứng lên, đi đến cửa lớn rồi mở ra, kinh ngạc nhìn người tới: “Hiệu trưởng Vu, thầy Phạm, sao các ngươi lại tới đây?”
“Ha ha ha, Đông Hải số 1 chúng ta có một Trạng Nguyên trong kỳ thi võ, ta đến để chúc mừng các ngươi.” Hiệu trưởng Vu cười nói.
“Trạng Nguyên của kỳ thi võ, tiểu Đằng nhà chúng ta là Trạng Nguyên sao?”
Lý Tú Mai nghe thấy tin tức này, vừa mừng lại vừa sợ.
Vương Thịnh Quốc lập tức vội đứng lên nghênh đón: “Hiệu trưởng Vu, thầy Phạm, mau mời vào, mau mời vào!”
“Ha ha, chúng ta không mời mà tới, quấy rầy rồi!”
Hiệu trưởng Vu và thầy Phạm cùng đi vào, phía sau còn có một đám lãnh đạo trường học, thanh thế rất lớn, không biết còn tưởng họ đến để hưng sư vấn tội đây.
“Hiệu trưởng Vu, thầy Phạm!” Vương Đằng đứng dậy chào hỏi.
“Tiểu Đằng, đi lấy lá trà ta đặt ở trong ngăn tủ thứ ba của phòng bếp ra đây đi.” Vương Thịnh Quốc vừa chào hỏi vừa mời bọn người hiệu trưởng Vu ngồi xuống, nói qua với Vương Đằng.
“Ngài Vương, ngươi sinh được một con trai rất tốt!” Hiệu trưởng Vu cười ha hả, nhìn bóng lưng Vương Đằng đang đi vào phòng bếp lấy lá trà, tán thưởng nói.
Pha trà!
Vương Thịnh Quốc và đám người hiệu trưởng Vu ngồi ở kia nói chuyện phiếm lung tung, Vương Đằng lại nhàm chán ngồi bên cạnh.
Không khí rất náo nhiệt.
Đám người hiệu trưởng Vu thay đổi vẻ mặt nghiêm túc bình thường, lúc này đều mặt cười hề hề, đủ loại từ ngữ khen ngợi giống như không cần tiền ném lên người Vương Đằng.
Gì mà thiên tài vẫy vùng, tài cao chót vót, tiền đồ vô lượng… đổi cách khen ngợi!
Người có văn hóa lợi hại như vậy, trâu bò như thế!
Tán gẫu mấy chủ đề không có tí dinh dưỡng nào trong chốc lát, hiệu trưởng Vu quay đầu sang nói với Vương Đằng: “Bạn học Vương Đằng, đã nghĩ ra muốn ghi danh vào trường đại học nào chưa?”
“Vừa rồi chúng ta cũng đang thảo luận đề tài này.” Vương Thịnh Quốc cười nói.
“Ta còn chưa nghĩ kỹ.” Vương Đằng lắc đầu nói.
“Chưa nghĩ ra, có thể từ từ nghĩ, dù sao lấy thành tích của ngươi, bất cứ một trường đại học trong nước nào đều mặc cho ngươi lựa chọn.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất