Chương 132: Cuộc sống không chỉ sống tạm trước mắt…
Hiện giờ, việc hắn cần phải làm đơn giản chính là mau chóng tăng lên thực lực, bản thân đủ mạnh rồi, tất cả yêu ma quỷ quái, chém một kiếm là được. Điều duy nhất khiến Vương Đằng không hiểu chính là đối phương có lai lịch rất lớn, sao Vương gia có thể chọc đến bọn họ được?
Hắn đã hỏi Vương Thịnh Quốc vấn đề này, nhưng Vương Thịnh Quốc cũng không biết, chẳng hiểu vì sao bị trói, hắn thật sự ngớ người, hoàn toàn không hiểu ra làm sao.
…
Lúc này, Vương Đằng và mấy người Hứa Kiệt đang gặp mặt trong một quán bar yên tĩnh.
Trên bàn bày bia, nước trái cây, hoa quả, còn có các loại đồ ăn vặt.
Mấy người đang tán gẫu.
“Trạng nguyên thi võ!” Đột nhiên, Hứa Kiệt phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Ba người khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, trước đó bọn họ chỉ nghe nói thành tích của hắn không tệ, lúc này mới biết hắn lại thành trạng nguyên thi võ.
Chuyện này…
Ngay lập tức bọn họ hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Vương Đằng đã thành thói quen với phản ứng như vậy, khi mỗi người nghe được lần đầu tiên, luôn kinh hãi lại khiếp sợ.
Haizzz, làm người quá thất bại!
May mắn hệ thống đại lão không vứt bỏ mình!
Vương Đằng thở dài trong lòng, ngồi bên cạnh, tự nhiên ăn đồ ăn vặt, khiến ba người tiếp tục khiếp sợ, khiếp sợ xong rồi ta lại nói chuyện phiếm.
Một lát sau, ba người lấy lại tinh thần.
“Chúc mừng, anh Vương Đằng!” Hứa Kiệt hơi phức tạp nói.
Trước kia, ở trong miệng người khác, mọi người đều là đám con ông cháu cha không học vấn, không nghề nghiệp, nhưng hiện giờ Vương Đằng đột nhiên một bước lên trời, Hứa Kiệt cảm thấy rất tổn thương.
Mọi người cùng nhau tương thân tương ái, cùng thất bại không được sao?
Là trò chơi không thú vị? Hay là rượu uống không ngon?
Tại sao phải chìm đắm trong học tập, biến mình thành dáng vẻ học bá đáng ghét chứ?
Hứa Kiệt hơi hoài nghi cuộc đời rồi, một cảm giác cô độc vì bị người vứt bỏ đột nhiên thổi quét toàn thân, khí tức u ám tràn ngập quanh người hắn.
“…” Vương Đằng.
“…” Bạch Vi.
“…” Dư Hạo.
Hứa Kiệt bị đả kích không nhẹ, uể oải không phấn chấn mất một lúc.
Thật ra hắn đã quyết định học lại một năm, cố gắng luyện võ, sang năm nhất định phải tham gia thi võ.
Hắn không hề mất hứng với việc Vương Đằng có thể thi đậu, chỉ hơi hâm mộ mà thôi.
Hơn nữa, hắn sớm đoán trước được kết quả này, dù sao Vương Đằng đã thể hiện ra thực lực của Võ Đồ cao cấp từ trước.
Nhưng lần này Vương Đằng thi thật sự tốt quá, tốt đến mức khiến cho hắn hoài nghi cuộc đời.
Chuyện này giống như hai người có thành tích vốn không chênh lệch nhiều, một người bởi vì ngoài ý muốn nên đi học lại, một người khác lại thi đậu đại học.
Cho dù như thế, vốn vẫn còn có hy vọng để đuổi theo, ít nhất sẽ không bị bỏ rớt lại quá xa.
Nhưng nếu như trường đại học mà đối phương thi đậu là trường đại học hàng đầu, hắn tự nhận cho dù nỗ lực thế nào đều không đuổi kịp được, chênh lệch đến khiến cho người ta tuyệt vọng.
“Anh Vương Đằng, ngươi thật sự là một yêu nghiệt, ta không dám so sánh với ngươi.” Hứa Kiệt thở dài, hung hăng tợp một ngụm bia.
“Đừng như thế chứ, ngươi không so sánh, làm sao biết không sánh bằng chứ?” Vương Đằng hỏi.
Hứa Kiệt cho rằng hắn đang an ủi mình, còn khá cao hứng, ai ngờ lại nghe được hắn nói tiếp: “Chỉ có so sánh thì mới biết được thật sự không sánh bằng.”
“…” Hứa Kiệt.
“Ngươi không an ủi ta thì thôi, ngược lại còn đả kích ta đấy hả, còn có thể làm bạn bè tốt không đấy.”
“Là bạn mới nói lời thật lòng với ngươi, tin tưởng ta, cuộc sống không chỉ sống tạm trước mắt, còn có… sống tạm lâu hơn đó!” Vương Đằng nói.
“Phụt!”
Bạch Vi nghe được câu nói này, phun ra ngụm nước trái cây.
Dư Hạo cũng bị nghẹn đến ho khan.
“Anh Vương Đằng à, người ta đó là cuộc sống không chỉ sống tạm trước mắt mà còn là thơ và những vùng đất phương xa*.” Bạch Vi trợn trừng mắt nhìn Vương Đằng, sao trước kia không phát hiện ra hắn tệ hại như vậy chứ.
(*Một câu trong bài hát “Cuộc sống không chỉ sống tạm trước mắt” do ca sĩ Hứa Nguy biểu diễn)
“Ta đang an ủi Hứa Kiệt mà, dù sao đả kích trong cuộc sống nhiều lắm, muốn làm hắn thích ứng sớm một chút, đả kích thành thói quen là được rồi.” Vương Đằng nói.
“…” Hứa Kiệt bị nghẹn một hơi trong ngực, thật là buồn bực, chớp mắt một cái, hắn đột nhiên nói: “Chị gái ta sắp trở về rồi.”
“Cái gì!”
Lần này đến lượt sắc mặt của Vương Đằng hơi khó coi, vẻ mặt thay đổi tương đối đặc sắc.
Hứa Kiệt nở nụ cười vô lương.
“Chị Hứa Tuệ sắp về sao?” Bạch Vi vui vẻ hỏi.
“Nữ ma đầu kia!” Vương Đằng nghiến răng nghiến lợi.
Hứa Tuệ là chị gái của Hứa Kiệt, hắn cũng quen biết từ nhỏ, nhưng trong ký ức lại không hề tốt đẹp gì…
Ai con bà nó hồi nhỏ bị người ta lột quần ra bắn cậu nhỏ, đều sẽ không có ấn tượng tốt đẹp gì!!
Không được, phải trốn xa chút.
Không thể để cho nữ ma đầu kia nhìn thấy mình, nếu không còn không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì!
“Anh Vương Đằng, chị ta luôn luôn nhắc đến ngươi, còn nói, chờ nàng trở lại nhất định phải kéo ngươi ra tụ họp.” Hứa Kiệt nói.
Bạch Vi và Dư Hạo ở bên cạnh cười trộm không thôi, bọn họ đều không được đối xử như vậy, Hứa Tuệ luôn luôn quan (giở) tâm (trò) yêu (trêu) thương (chọc) Vương Đằng!
Mặt Vương Đằng đều tái rồi: “Không rảnh, không rảnh, nói cho nàng biết ta chắc chắn không rảnh, nếu không có việc gì đừng đến tìm ta.”
“Lời ta nói chưa chắc có tác dụng đâu, nếu nàng tìm đến nhà ngươi, ta cũng không có cách nào.” Hứa Kiệt nhún vai nói.
“Em gái ngươi!” Vương Đằng buồn bực nói.
“Ta không có em gái, nhưng ta có chị gái đó!” Hứa Kiệt cười đê tiện.
Hắn cảm thấy cuối cùng mình đã thắng được một ván rồi, tâm tình thoải mái khó hiểu.
Còn về bán đứng chị gái ruột gì đó, không hề có áp lực!
Bạch Vi và Dư Hạo không nhịn được bật cười ha hả, khiến Vương Đằng bị thiệt thòi không dễ, hình ảnh thú vị như vậy quá ít.
Vui cười đùa giỡn một trận, Bạch Vi hỏi: “Lần trước nghe nói chị Hứa Tuệ đã đạt đến Võ Đồ cao cấp đỉnh phong rồi, hiện giờ đã đột phá chưa?”
“Nửa tháng trước nàng đã thuận lợi tấn chức thành võ giả.” Hứa Kiệt khá tự hào, mặt mày hớn hở nói: “Lần này nàng trở về, ta định để cho nàng huấn luyện ta, ta không hy vọng xa vời thành Võ Đồ cao cấp gì đó, nhưng Võ Đồ trung cấp thì ta nhất định phải đạt tới.”