Chương 133: Cuộc sống không chỉ sống tạm trước mắt… (2)
“Võ giả!” Vương Đằng hơi kinh ngạc, ký ức của hắn về Hứa Tuệ vẫn còn dừng lại ở kiếp trước, không ngờ tới một đời này nữ ma đầu kia lại đã thành võ giả. Xong đời, vậy thì càng khó đối phó hơn rồi!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Vương Đằng lại nói: “Có võ giả chỉ đạo, cộng thêm tài nguyên trong nhà đổ vào, trong vòng một năm ngươi có hy vọng trở thành Võ Đồ trung cấp.”
“Hy vọng như thế, cha ta nghe nói ta muốn luyện võ, vui mừng đến mức một đêm không ngủ được, thậm chí quyết định lấy tiền riêng ra giúp đỡ ta.” Hứa Kiệt cười nói.
Vương Đằng không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Chú Hứa lợi hại đấy, lại có thể giấu quỹ đen dưới mí mắt của mẹ ngươi.”
“Khụ khụ!”
Hứa Kiệt dở khóc dở cười, có phải điểm chú ý của ngươi hơi lệch đi rồi không.
“Hứa Kiệt, vừa lúc chúng ta có thể cùng nhau luyện võ, chờ chị Tuệ về, có thể để nàng dạy cả ta không.” Dư Hạo chờ mong nói.
“Việc nhỏ, đến lúc đó ngươi cứ đến nhà ta là được.” Hứa Kiệt hào phóng nói.
Bạch Vi ở bên cạnh nghe bọn họ thảo luận chuyện luyện võ, trong lòng đột nhiên hơi mất mát, Hứa Kiệt đều đã có mục tiêu, thế còn nàng thì sao?
Hơn nữa, hiện giờ Vương Đằng sẽ dùng thân phận trạng nguyên thi võ để tiến vào đại học, tương lai chắc chắn sẽ càng chạy càng xa, chẳng lẽ nàng chỉ có thể nhìn theo thôi sao?
Bạch Vi thầm hỏi lòng mình, thoáng chốc câm lặng.
…
Mấy người hàn huyên tới tận khuya.
Hơn mười một giờ, Vương Đằng mới về đến trong nhà, tắm rửa rồi trực tiếp đi ngủ.
Thuộc tính ‘Tinh thần’ sắp gần một trăm rồi, Vương Thần định đi bệnh viện tâm thần quét một lượt.
Nhưng ban ngày không tiện vào bệnh viện tâm thần, chỉ có thể lẻn vào từ sau mười hai giờ đêm.
Nhưng vừa thi đại học xong, khó có được thư giãn một chút, thôi cứ chờ thêm hai ngày nữa rồi đi, dù sao bệnh viện vẫn ở đó, không chạy đi đâu được.
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau Vương Đằng rời khỏi phòng thuê ở làng đại học, trứng quạ vẫn như trước, không hề có chút dấu hiệu sắp nở nào.
Vương Đằng gửi tin nhắn WeChat cho Lục Chỉ Tình, cửa hàng trưởng mỹ nữ của cửa hàng thú cưng quen biết để hỏi thử.
“Rất bình thường, đừng lo lắng, đặc biệt là động vật đẻ trứng hiện giờ, trải qua nguyên lực rửa tội, quá trình ấp trứng càng phức tạp hơn, chu kỳ phát dục cũng dài hơn.” Lục Chỉ Tình trả lời.
Vương Đằng vừa nghĩ, động vật bình thường cũng như vậy, huống chi quả trứng quạ này còn là trứng của tinh thú. Theo lý thuyết, thời gian chắc chắn sẽ lâu hơn, cứ mặc kệ để cho nó thong thả ấp đi.
“Được rồi, cảm ơn!” Vương Đằng đáp lại bằng một tin nhắn WeChat tỏ vẻ cảm tạ.
“Nên là ta cám ơn ngươi mới đúng, lần trước nếu không nhờ ngươi cứu ta, ta nhất định sẽ bị thương…”
Lục Chỉ Tình do dự một chút rồi mới gửi tin nhắn phía sau đi.
“Gần đây ngươi có rảnh không? Ta mời ngươi ăn một bữa cơm nhé.”
“Không cần đâu, ngươi quá khách khí, nếu đổi thành một người khác, ta cũng sẽ làm như vậy thôi.” Vương Đằng xấu hổ, nếu đối phương biết được hoàn toàn bởi vì hắn nên con quạ lớn kia mới có thể giáng xuống Đông Hải, sau đó gây nên một loạt chuyện như vậy, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
“Cần chứ, nếu ngươi không để ta mời bữa cơm này, ta sẽ luôn nhớ kỹ chuyện này.” Lục Chỉ Tình tỏ vẻ nghiêm trang trả lời.
“Vậy… được rồi, ngươi báo địa chỉ và thời gian đi, đến lúc đó chúng ta gặp mặt, tùy tiện ăn một bữa cơm là được rồi, đừng tiêu pha.” Vương Đằng hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn đáp ứng.
Đầu óc chị gái xinh đẹp kia hơi chính trực!
Nhưng… dù sao là người đẹp, sắc đẹp có thể thay cơm, không ăn cũng uổng!
“Thật tốt quá, cứ quyết định như vậy đi!” Lục Chỉ Tình vội vàng gửi thời gian và địa điểm qua, thoạt nhìn đã chuẩn bị từ trước.
“Quảng trường Ức Đạt!”
Vương Đằng xem địa chỉ và thời gian, cảm thấy không thành vấn đề, nên trả lời: “Được, giữa trưa ta sẽ đến đúng hẹn!”
Giữa trưa.
Vương Đằng đúng hẹn đi đến một tiệm buffet hải sản trên lầu bốn ở quảng trường Ức Đạt.
Nhìn quanh một vòng, mới nhìn thấy Lục Chỉ Tình đang vẫy tay với mình, hắn gật đầu với nàng, rồi đi đến.
“Sao lại đến sớm vậy?” Vương Đằng hỏi.
“Ta là người mời khách, đương nhiên phải đến sớm một chút.” Lục Chỉ Tình vén tóc, cười nói.
“Quá khách khí, thật ra không cần như vậy, hơn nữa ngươi còn giải đáp vấn đề ấp trứng giúp ta, sau này không thể thiếu còn có việc phải nhờ đến ngươi.” Vương Đằng nói.
“Chúng ta đừng nói cảm ơn tới cảm ơn lui nữa đi, có vấn đề gì ngươi cứ việc tới hỏi ta, này, nhìn xem ăn cái gì?” Lục Chỉ Tình đưa thực đơn cho Vương Đằng.
Hai người gọi đồ ăn.
Nhà hàng này phục vụ rất nhanh, đồ ăn đã gọi lục tục được mang lên, Vương Đằng và Lục Chỉ Tình vừa ăn hải sản vừa nói chuyện phiếm.
Đột nhiên nghe được gì, Vương Đằng hơi kinh ngạc hỏi: “Ngươi đang tìm hiểu dị thú và tinh thú?”
“Đúng vậy, hiện giờ việc buôn bán ở cửa hàng thú cưng cũng không ăn thua lắm. Người chăn nuôi dị thú càng ngày càng nhiều, muốn hướng về phía cao cấp, nhất định phải chú trọng đến loại sản phẩm cao cấp như dị thú và tinh thú.” Lục Chỉ Tình nói.
“Chuyện này không dễ dàng gì, dị thú, tinh thú có lực sát thương rất mạnh, dù sao ngươi chỉ là người thường, rất khó đối phó được.” Vương Đằng cau mày nói.
“Ta biết, cho nên ta không định bán dị thú cỡ lớn, chỉ nhằm vào những con có hình thể nhỏ, hơn nữa chỉ có thể là con non. Thật ra, dị thú, linh thú không khác động vật bình thường nhiều lắm, chỉ cần bắt đầu thuần dưỡng từ khi chúng nó mới vừa sinh ra, thông thường sẽ không tạo thành tổn thương đến chủ nhân.” Lục Chỉ Tình nói.
“Có một vài con bản tính hung tàn, ngươi phải chú ý.” Vương Đằng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ nhắc nhở.
“Ừm, ta sẽ chú ý.” Lục Chỉ Tình gật đầu, cười nói.
Một bữa cơm này cũng coi như khách và chủ đều ăn rất vui vẻ, tình cảm giữa Vương Đằng và Lục Chỉ Tình gần hơn một chút, trước đó chỉ có thể nói là quen biết sơ sơ, hiện giờ tốt xấu gì cũng được coi là bạn bè rồi.
Ít nhất Vương Đằng cảm thấy mình có thể càng đúng lý hợp tình tìm Lục Chỉ Tình hỏi chuyện ấp trứng.
“Về sau có việc gì mà ta có thể giúp đỡ được đều có thể đến tìm ta.” Trước khi chia tay, Vương Đằng nói với Lục Chỉ Tình.