Chương 138: Ta xấu thật mà! (3)
“Ha ha, là trạng nguyên kỳ thi võ đúng không! Giờ đông người đến tìm hắn lắm, chả lẽ ai chúng ta cũng cho vào à?” Nhóm người gác cổng khinh khỉnh nói. “Ta quen biết hắn.” Bóng người kia nói.
“Ai đến tìm hắn cũng nói như vậy, biết làm sao được có đúng thật hay không, thôi ngươi đi đi, đừng đứng đây cản trở công việc của chúng ta.”
Những người gác cổng cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, bắt đầu đuổi người đi.
Vương Đằng lái xe vào, hạ cửa kính xuống, gọi thử: “Sơ Hạ!”
“Anh rể!” Bóng người kia khẽ gọi.
Giọng điệu mang theo chút mừng rỡ, như có chút nhẹ nhõm nhưng không quá rõ.
“Cậu Vương!” Những người gác cổng thấy Vương Đằng, thấy người kỳ cục thật sự quen Vương Đằng và còn gọi hắn là anh rể thì lập tức nhìn nhau, vội vàng nói: “Chúng ta không biết…”
Nhưng chưa nói xong, Vương Đằng đã xua tay nói: “Không sao, đó là nhiệm vụ của các ngươi mà!”
Nhóm gác cổng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Còn chưa chúc mừng cậu Vương đã trở thành trạng nguyên kỳ thi võ!”
“Cảm ơn!”
Vương Đằng lên tiếng cảm ơn, sau đó nói với Lâm Sơ Hạ: “Sao ngươi lại đến đây một mình… mà thôi, lên xe trước đã!”
Lâm Sơ Hạ nhảy tót lên xe, người gác cổng tự khắc cho nàng vào.
Vương Đằng vừa lái xe chạy vào khu biệt thự vừa hỏi: “Nói xem nào, tại sao lại đến đây?”
Lâm Sơ Hạ nhíu cặp lông mày mảnh mai, nói: “Ta cảm giác không khí xung quanh lại trở nên nhớp nháp khó chịu nên muốn tìm đến ngươi… ơ, giờ thoải mái hơn rồi!”
Vương Đằng cười thầm.
Bởi vì ngay lúc này, hắn đã nhặt hết số bong bóng thuộc tính trôi nổi xung quanh Lâm Sơ Hạ.
‘Yêu Liên độc thể x10’
‘Nguyên lực hệ Độc x7’
...
Lâm Sơ Hạ nhìn Vương Đằng với ánh mắt long lanh.
Vương Đằng không nói gì, mà hỏi: “Chị ngươi có biết ngươi đến chỗ ta không?”
“Không biết.” Lâm Sơ Hạ nói mà không có áp lực nào.
Nhất thời Vương Đằng cảm thấy có chút đau đầu, cầm di động bấm số Lâm Sơ Hàm rồi đưa cho nàng: “Đây, thông báo cho chị ngươi một tiếng, không thì nàng và mẹ ngươi lại lo!”
Bên kia, Lâm Sơ Hàm đang đi dạy gia sư tại nhà người khác, tranh thủ kiếm tiền để nhanh chóng trả lại cho Vương Đằng.
Ai ngờ đột nhiên nhận được điện thoại của bà Lâm, biết Lâm Sơ Hạ mất tích thì sốt hết cả ruột gan.
Trước đây tuy cũng xảy ra mấy trường hợp tương tự, nhưng đều là do Lâm Sơ Hạ khi đó chưa hiểu biết, sau này nàng dần nhận thức được sự thật thì đều ngoan ngoãn ở yên trong nhà.
Sau ngần ấy năm, tự dưng Lâm Sơ Hạ lại chơi trò mất tích!
Tại sao vậy?
Không có chút dấu hiệu nào, làm người ta không thể hiểu nổi.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Sơ Hàm vang lên, nhìn hiển thị cuộc gọi đến, nàng nhắc máy nghe thì lại không phải giọng của Vương Đằng.
“À lố ~”
Lâm Sơ Hàm nhẹ nhàng thở phào, sau đó lập tức nổi giận, quát lên từng tiếng một: “Lâm! Sơ! Hạ! Ngươi có biết ta và mẹ lo cho ngươi thế nào không.”
“Biết chớ!”
“...” Lâm Sơ Hàm cảm thấy tức ngực khôn tả, suýt nữa thì hộc máu mồm.
“Phù phù phù... thôi, ta không chấp với ngươi!”
“Ngươi về nhà ngay cho ta, mẹ đang lo sốt vó rồi đó!” Nàng bất đắc dĩ nói.
“Khó lắm mới ra ngoài được một lần, ta không muốn về sớm vậy đâu.” Lâm Sơ Hạ bướng bỉnh nói.
“Ngươi không hiểu cơ thể của mình hay sao…”
Thấy hai người lại sắp sửa cãi nhau, Vương Đằng ra hiệu cho Lâm Sơ Hạ đưa di động cho mình, sau đó nói với Lâm Sơ Hàm: “Nếu nàng không muốn về thì cứ để ở chỗ ta, dù sao ta cũng không bận gì.”
“Như thế đâu có được, con bé chết tiệt này, ở nhà thường hỏi tại sao ngươi không đến, nhưng ta không ngờ là nàng lại tự ý chạy đến chỗ ngươi, thật là tức chết ta mất, thế này đi, ta đến đón nàng ngay đây.” Lâm Sơ Hàm tức giận nói.
“Ta đang định đưa nàng về nhà ta ăn cơm, nếu ngươi đến thì ta cũng không để bụng đâu, tiện thể mọi người tụ tập ngồi với nhau cho vui.” Vương Đằng nháy nháy mắt với Lâm Sơ Hạ ngồi cạnh, thản nhiên nói.
“...” Lâm Sơ Hàm nghẹn lời, hồi lâu mới đáp: “Hai người các ngươi hùa nhau chọc tức ta, ta mặc kệ đó!”
Nói rồi cúp điện thoại luôn.
“Đã xong!” Vương Đằng mỉm cười, nói với Lâm Sơ Hạ: “Đến nhà ta ăn cơm, tối nay dẫn ngươi đến chỗ hay ho!”
“Không đến nhà ngươi ăn cơm có được không.” Lúc này Lâm Sơ Hạ mới có chút lúng túng.
Vương Đằng dừng xe.
“Bỏ nhà thì không sợ lại sợ cái này, tới nơi rồi, xuống đi.” Hắn xuống xe trước.
“...”
Lâm Sơ Hạ do dự một lúc, cuối cùng vẫn xuống xe, sau đó rụt rè đi theo hắn vào bên trong biệt thự.
“Mẹ, có khách đến!” Vương Đằng hét vào trong bếp.
Lý Tú Mai lập tức chạy ra, ánh mắt dừng trên người Lâm Sơ Hạ: “Đây là?”
“Em gái cô bạn cùng bàn, gặp nhau giữa đường nên đến đây ăn chực.” Vương Đằng tùy tiện nói.
“Em gái của bạn cùng bàn.” Lý Tú Mai luận một lúc mới sực nhớ, vội vàng nói: “Ngồi đi, ngồi đi, trời nóng thế mà sao đứa bé này mặc kín mít vậy?”
Lâm Sơ Hạ nhìn Vương Đằng, do dự trả lời Lý Tú Mai: “Mặt ta… xấu lắm!”
“Lũ trẻ các ngươi lúc nào cũng bảo chỗ này xấu chỗ kia xấu, ta thấy cứ thật mới là tốt nhất.” Lý Tú Mai nhẹ nhàng nói.
“Dì à, ta xấu thật mà!” Lâm Sơ Hạ cố gắng để giọng mình tỏ ra chân thành hơn.
“Không sao, xấu thì xấu, đằng nào cũng ở nhà, có ai khác thấy đâu, mau cởi khẩu trang ra cho đỡ nóng.” Lý Tú Mai nói.
Lâm Sơ Hạ ngoái đầu nhìn Vương Đằng, được hắn đáp lại bằng ánh mắt động viên.
Lâm Sơ Hạ cắn răng, cuối cùng cũng chậm chạp cởi chiếc khẩu trang che kín quá nửa khuôn mặt mình xuống.
Lý Tú Mai nín hơi một chút, trong lòng cũng ngạc nhiên không thôi, sau đó âu yếm muốn vuốt mái đầu Lâm Sơ Hạ.
“Đừng!” Lâm Sơ Hạ vội vàng né tránh.
“Mẹ, thể chất của Sơ Hạ đặc biệt, người thường không thể chạm vào đâu, mặt nàng cũng vì thể chất ấy nên mới biến thành như vậy, nhưng giờ đã tìm được cách giải quyết rồi.” Vương Đằng giải thích.
“Thể chất đặc biệt? Ta không hiểu lắm, nhưng tìm được cách giải quyết là tốt rồi!” Lý Tú Mai nói.
“Hai đứa ngồi đi, ăn chút ăn quả lót dạ, ta đi nấu nốt mấy món là xong ngay.”
...
Tối đó, Lâm Sơ Hạ ăn tối ở nhà Vương Đằng.
Vương Thịnh Quốc từ công ty trở về, tuy rất ngạc nhiên vì trong nhà có thêm người, thậm chí là phản ứng giống Lý Tú Mai khi thấy khuôn mặt của nàng, nhưng cũng không tỏ ra chán ghét, ngược lại còn cảm thấy cô bé rất đáng thương.