Chương 146: Tiểu đội Chiến Hổ
“Á…” Nhìn vẻ mặt của hai người, mọi người bèn ồn ào nhốn nháo cả lên.
“Lưu Thiến, ta cũng thích ngươi!” Có người cũng rống lớn theo.
“Cút!” Nam sinh tỏ tình cười mắng.
“Lưu Thiến, ta đã thích ngươi lâu rồi, bài Tình ca này ta hát tặng ngươi!”
Âm nhạc vang lên.
Tiếng ca đầy thâm tình truyền ra từ trong miệng nam sinh.
Mọi người yên tĩnh lại, im lặng nghe hắn hát xong, có người hâm mộ, cũng có người cảm khái…
Hâm mộ sự dũng cảm của hắn, hâm mộ hắn có người để tỏ tình!
Cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh, cảm khái có tình cảm một đi không trở về!
…
Mãi tới muộn thì các bạn học mới tan cuộc rời đi.
Điên rồi, quậy rồi, cũng khóc rồi…
Buổi tối ngày hôm nay chắc chắn sẽ được khắc ghi tỏng lòng, nhiều năm sau nhớ lại có lẽ sẽ vẫn không thể quyên được, có lẽ cũng có người sẽ cười một tiếng…
Ai biết được?
…
Vương Đằng đưa Lâm Sơ Hàm về nhà.
Hắn dừng xe ở ven đường, con đường thông tới nhà Lâm Sơ Hàm có hơi nhỏ, không lái xe vào được, chỉ đành đi bộ một đoạn đường.
“Đi với ta một lúc!” Lâm Sơ Hàm nói.
Vương Đằng bước chậm ở trong hẻm nhỏ với nàng, bốn phía rất im ắng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
Ánh đèn lờ mờ chiếu xuống đã kéo dài bóng của bọn họ, sau đó dần trùng lên nhau.
Không đầy một lát, đoạn đường không dài gì đã đi tới cuối, Vương Đằng đưa Lâm Sơ Hàm đến cửa nhà.
“Ta về đây!” Hắn nói.
“Ừ!” Lâm Sơ Hàm khẽ gật đầu.
Vương Đằng trầm mặc một chút, cuối cùng không nói gì, xoay người rời đi.
Vừa đi được vài bước, phía sau lại truyền tới giọng của Lâm Sơ Hàm.
“Này, nếu như ta thi đậu Đại học Đông Hải, ngươi có tới thăm ta không.”
Vương Đằng quay đầu lại, nhìn liếc qua Lâm Sơ Hàm.
Khuôn mặt của nàng bị bóng của ngôi nhà phía sau bao phủ, thấy không rõ vẻ mặt.
“Rảnh rỗi thì đi.”
Hắn vẫy tay, bước nhanh rời đi.
…
Ba ngày sau, Vương Đằng nhận được thư thông báo trúng tuyển trường Quân đội Hoàng Hải.
Tốc độ quả thật rất nhanh!
Mặc dù chuyện trúng tuyển vốn đã nắm chắc trong lòng bàn tay rồi, nhưng khi nhận được thư thông báo trúng tuyển thì Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người cùng nhau xem thư thông báo trúng tuyển hồi lâu, cười không khép miệng lại được.
“Chậc chậc, trường quân đội, con trai ta ưu tú vậy đó!” Vương Thịnh Quốc chậc chậc một tiếng, vui mừng nói.
“Cũng là con trai của ta nữa!” Lý Tú Mai không cam yếu thế bèn nói.
“Dạ dạ dạ, con trai của chúng ra!”
“Mau mau, mau gọi điện báo với cha ngươi và cha ta đi.” Lý Tú Mai chợt nhớ tới ra chuyện này, vội vàng nói.
Vương Thịnh Quốc vỗ đầu một cái, cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, gọi điện thoại cho hai ông cụ, báo cho họ tin tốt này.
Hai ông cụ vui vẻ cười ha ha, khen Vương Đằng.
Đứa cháu này, giỏi!
Ý kiến của hai ông cụ lại nhất trí với nhau tới thần kỳ, đều nói muốn tìm lúc đó tổ chức tiệc chúc mừng Vương Đằng thi đậu, cho nó nhộn nhịp.
Nhưng mà theo ý của Vương Đằng thì hai ông cụ là đang định khoe khoang một hồi trước mặt bạn bè của bọn họ.
Nhưng mà Vương Đằng nghĩ sắp phải tới dị giới, phải chuẩn bị trước cho kỹ thế nên đẩy tiệc chúc mừng lên lớp tới lúc sắp khai giảng.
Hiển nhiên hai ông cụ cũng nghe hắn, nói thêm mấy câu thì cúp điện thoại.
Sau, Vương Đằng nhận được tin tức của Lâm Sơ Hàm, nàng thi đậu rồi!
Đại học Đông Hải!
Cuối cùng nàng cũng thi đậu Đại học Đông Hải, hơn nữa còn là chuyên ngành Võ đạo.
Vương Đằng cũng thở phào nhẹ nhõm thay cho nàng, trường Đại học Bách Khoa Đông Hải kém Đại học Đông Hải ít cũng là hai cấp, thi đậu vào Đại học Đông Hải có ảnh hưởng lớn tới tương lai của Lâm Sơ Hàm.
Buổi tối.
Phó Thiên Đao gọi điện thoại tới, kêu Vương Đằng tới võ quán một chuyến.
Võ quán Cực Tinh.
Lần này Vương Đằng đi thẳng tới tòa nhà dành cho võ giả, thấy Phó Thiên Đao đã chờ lâu ở bên trong và năm khuôn mặt xa lạ khác.
Liếc nhìn từ đằng xa thì đã có một luồng khí tức hung sát ập vào mặt rồi.
Trong đại sảnh huấn luyện võ giả, lúc này không có những võ giả khác.
Chỉ có đám người Phó Thiên Đao.
Bên cạnh Phó Thiên Đao, năm bóng người kia thả lỏng đứng ở nơi đó.
Dù vậy, sự hiện hữu của bọn họ không ai bỏ qua được.
Cảm nhận loáng thoáng được khí thế toát ra từ trên người bọn họ, Vương Đằng thầm kinh hãi.
“Quán chủ!”
Hắn đi tới lên tiếng chào hỏi.
“Ừ!” Phó Thiên Đao gật đầu cười nói: “Tới nhanh lắm, nào, để ta giới thiệu với ngươi, bọn họ là võ giả của tiểu đội Chiến Hổ.”
“Đây là đội ngũ ưu tú mà chọn lựa từ trong mười mấy tiểu đội võ giả, dù là kinh nghiệm dã ngoại, hay là thực chiến kinh nghiệm thì cũng đều rất phong phú.
Hơn nữa, tất cả đội viên đều là võ giả cấp Chiến Binh tam tinh, ngoài ra đội trưởng của bọn họ đã là võ giả tam tinh đỉnh giai, chỉ còn kém chút nữa là sẽ bước vào hàng ngũ võ giả tứ tinh, ngươi theo đám bọn họ tới dị giới thì phương diện an toàn có thể được bảo đảm.”
Hắn nói xong thì nói với một gã thanh niên to con trong năm người: “Lâm Chiến, đây chính là trạng nguyên thi võ của Đông Hải năm nay mà ta đã nói với ngươi —— Vương Đằng!”
“Sau này hắn sẽ theo ngươi!”
Gã thanh niên to con kia gật đầu, tiến lên rồi vươn tay ra với Vương Đằng: “Xin chào, ta là đội trưởng của tiểu đội Chiến Hổ, Lâm Chiến!”
Vương Đằng nhìn vóc người khôi ngô cao chừng hai mét của đối phương, thậm chí cảm nhận được khí thế mà hắn cố ý tản ra, cười nhạt: “Xin chào, Vương Đằng, sau này mong ngươi chỉ bảo nhiều hơn!”
Hắn vươn tay nắm lấy tay của Lâm Chiến.
Không khí đọng lại vài giây!
Hai người âm thầm giao chiến, ngoài mặt thì đều cười ha ha còn trong lòng thì lại chửi đệch mợ mày!
“Thằng nhóc ngươi cũng mạnh phết đấy!” Lâm Chiến thấy kinh ngạc ở trong lòng, mặc dù không dùng toàn lực, nhưng hắn là võ giả sắp đạt tới cấp Chiến Binh tứ tinh rồi.
Vương Đằng lại có thể giằng co với hắn lâu như vậy!
Nhìn sắc mặt của hắn thì hình như không cố gượng chút nào hết, không giống như làm ra vẻ, xem ra là có chút tài cán… Lâm Chiến thầm nghĩ trong lòng.
“Ha ha ha, trạng nguyên thi võ quả nhiên danh bất hư truyền!” Lâm Chiến cười ha ha một tiếng, chủ động buông tay.
Tới điểm là dừng!
Không dùng toàn lực, vì hắn vẫn cần thể diện của một võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh mà!
“Chê cười rồi!” Vương Đằng khẽ mỉm cười, cũng không tức giận.