Chương 147: Tiểu đội Chiến Hổ (2)
Hắn cũng coi như là được đi cửa sau, quán chủ nhét hắn vào trong tiểu đội của người ta như thế, nếu họ không có chút bất mãn thì mới là chuyện nằm mơ giữa ban nãy. Thế nên lần dò xét này cũng không trách đối phương được.
Nếu như thực lực của hắn quá cùi bắp thì tiểu đội Chiến Hổ này rất có thể sẽ đổi ý từ chối luôn.
“Lâm Chiến, ta không gạt ngươi đúng chứ.” Phó Thiên Đao nói.
“Sao quán chủ lại nói thế, ta vẫn luôn là tin ngươi mà.” Lâm Chiến cười he he.
Lúc này, bốn gã thành viên còn lại trong tiểu đội Chiến Hổ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được một chút kinh ngạc từ trong mắt đối phương.
“Các ngươi cũng tự giới thiệu mình đi.” Lâm Chiến nói với bọn họ.
“Ta tên Dương Phi, võ giả hệ Thổ!” Một gã thanh niên dáng vẻ thật thà cất giọng nói.
“Ngôn Cẩm Minh, võ giả hệ Hỏa!”
“Cha, chào ngươi, ta tên Ngôn Cẩm Nguyệt, võ giả hệ Mộc!”
Kế tiếp người lên tiếng là một cặp anh em.
Nam trắng trẻo, diện mạo có hơi đẹp trai.
Vương Đằng sờ cằm, ừm… Còn kém mình chút chút!
Còn nữ sinh, hai người nếu là anh em thì hiển nhiên cũng sẽ không khác nhau làm mấy, trông khá là giống con gái cưng.
Thậm chí còn có chút xấu hổ, lúc nói chuyện có hơi luống cuống chân tay, làm cho Vương Đằng thấy kinh ngạc, dáng vẻ này không giống võ giả có kinh nghiệm lâu năm.
Nhưng mà Vương Đằng biết, không thể nhìn từ bề ngoài.
Khi đối phương không xấu hổ thì khí thể thoáng lộ ra đó không giả được.
Sau đó là người cuối cùng…
Một cô gái trẻ kiểu ngự tỷ.
“Liễu Yến, cũng là võ giả hệ Hỏa!”
Cô gái này nhe răng cười một tiếng, sang sảng vô cùng, nàng vỗ vai Vương Đằng rồi nói:
“Cậu em Vương, sau này cứ theo đuôi ta, ta bảo kê ngươi, hơn nữa còn có phúc lợi đó nha!”
Nói xong thì chớp mắt với hắn.
“Được rồi, Liễu Yến, đừng ghẹo anh bạn nhỏ nữa.” Lâm Chiến bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Vương Đằng: “Tên của ta ngươi đã biết rồi, ta là võ giả hệ Kim!”
Nghe thấy thuộc tính của Lâm Chiến thì hai mắt của Vương Đằng sáng ngời.
Tuyệt! Tuyệt!
Trong Ngũ hành, hắn vừa khéo còn đang thiếu thuộc tính hệ Kim!
Đội trưởng Lâm này, có cơ hội phải nhặt một lượt mới được.
Lâm Chiến bỗng nhiên cảm thấy như có tinh thú đang nhìn chằm chằm vào mình vậy, mày hắn nhíu lại, nhưng nhìn kỹ thì lại không phát hiện được gì.
“Lạ thật, ban nãy có chuyện gì thế nhỉ?”
Hắn liếc một cái Vương Đằng, bởi vì bãn nãy không chú ý tới ánh mắt của hắn nên cũng không biết nguyên do là do Vương Đằng!”
“Chẳng nhẽ là vì mới trở về từ dị giới nên vẫn chưa hoãn lại được.” Lâm Chiến lắc đầu.
Vương Đằng thở phào nhẹ nhõm, càng nhìn Lâm Chiến thì càng thấy giống còn cừu béo, võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh đó!
Chắc chắn phải làm thân nhanh mới được.
Quen thân rồi thì ra tay mới dễ chứ!
Ừm, còn có bốn võ giả khác cũng không thể bỏ qua, mọi người có phúc cùng hưởng!
Sau này, chúng ta chắc chắn sẽ là đồng đội tốt…
Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng giới thiệu về mình: “Ta là võ giả hệ Băng, cấp Chiến Binh nhất tinh!”
“Võ giả hệ Băng!”
Năm người của tiểu đội Chiến Hổ đều lấy làm kinh hãi, trước khi đến bọn họ chỉ biết Vương Đằng là trạng nguyên thi võ, hơn nữa tuổi còn trẻ đã là võ giả.
Lúc ấy không biết đã khiếp sợ nhường nào rồi!
Không ngờ hắn lại còn là võ giả có thuộc tính biến dị nữa…
Đúng là một thiên tài mà!
Mấy người không khỏi thở dài, nói.
“Tốt lắm, lần này tới đây chủ yếu là để các ngươi làm quen với nhau một chút, nếu giờ đã làm quen rồi thì chuyện sau đó các ngươi tự sắp xếp với nhau ha.” Phó Thiên Đao nói.
Nói xong lại dặn dò rồi một câu.
“Lâm Chiến, ta giao Vương Đằng cho ngươi đó, ngươi phải dẫn dắt hắn cho hẳn hoi.”
“Yên tâm đi! Quán chủ.” Lâm Chiến gật đầu.
“Vương Đằng, ta nhét ngươi vào tiểu đội Chiến Hổ là mong ngươi đi theo đám bọn họ học hỏi kinh nghiệm chiến đấu với tinh thú, cho ngươi cơ hội vào dị giới kịch luyện trước, nhưng ngươi cũng phải cố gắng, phải chăm chỉ, không thể lúc nào cũng mong những thành viên khác hỗ trợ. Nếu như một tháng sau trở về mà ngươi lại bị đám Lâm Chiến trả về, ngươi không đạt được yêu cầu của bọn họ thì ta cũng chỉ đành loại ngươi ra khỏi đội ngũ.” Phó Thiên Đao nói với Vương Đằng.
“Ta hiểu rồi!” Vương Đằng gật đầu.
“Biết vậy là tốt.” Phó Thiên Đao không nói gì nữa, khoát tay áo rời đi.
…
Sau khi Phó Thiên Đao rời đi, Lâm Chiến nói: “Lần này chúng ta vừa trở về từ dị giới nên cần chỉnh đốn lại hai hôm, hai ngày sau chúng ta lên đường tới dị giới.”
“Ừ!” Hiển nhiên Vương Đằng cũng không có thắc mắc gì.
“Binh khí và trang bị của ngươi đã sắm sửa hết chưa?” Lâm Chiến gật đầu, lại hỏi.
“Binh khí có rồi, nhưng trang bị thì chưa mua, còn cần trang bị nữa hả?” Vương Đằng hỏi.
Lâm Chiến thầm lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là tay mơ.
Sau đó lại kiên nhẫn giải thích: “Ngươi cần một bộ chiến phục hoàn chỉnh, tốt nhất là chiến phục có thể vừa khít với cơ thể, mặc lên người vô cùng thoải mái, không ảnh hưởng đến chiến đấu, hơn nữa tác dụng phòng ngự cũng phải tốt, cái này ngươi phải chọn lựa cho cẩn thận, còn có ba lô, đồng hồ truyền tin nữa, những thứ này đều là vật phẩm cần thiết…”
“Ngươi nói đồng hồ truyền tin là cái này ấy hả?” Vương Đằng để lộ đồng hồ đeo tay mà trước đó Phó Thiên Đao cho hắn, hỏi.
“Màu đen… Đây là đồng hồ chuyên chỉ cung cấp cho nội bộ võ quán!!”
Lâm Chiến thấy đồng hồ mà Vương Đằng để lộ ra thì tỏ ra kinh ngạc, thậm chí còn có chút hâm mộ.
“Cái gì, đồng hồ chuyên chỉ cung cấp cho nội bộ … Ta xem thử, ta xem thử với!”
Bốn người còn lại của tiểu đội cũng kinh ngạc vô cùng, tất cả đều vây qua, nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tay Vương Đằng không rời mắt.
“Wow, là đồng hồ chuyên chỉ cung cấp cho nội bộ thật kìa!” Liễu Yến tán thưởng: “Nhóc Vương, đãi ngộ của ngươi đúng là làm người ta phải hâm mộ ghen tị hận đó nha!”
“Thứ này hiếm lắm hả?” Vương Đằng kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là hiếm rồi, nó không những đắt mà có tiền chưa chắc đã mua được nữa cơ, buộc phải là võ giả cấp Chiến Binh ngũ tinh đổ lên mới sử dụng được, đây cũng coi như một tượng trưng cho thân phận rồi.” Lâm Chiến nói.
Thảo nào đến hắn cũng thấy hâm mộ, suy cho cùng chỉ có cấp Chiến Binh ngũ tinh mới có thể sử dụng, mà hắn mới chỉ ngấp nghé ngưỡng cửa lên tới tứ tinh mà thôi.