Chương 151: Hám Sơn đao pháp (2)
Vương Đằng lắc đầu, nếu không phải có hệ thống đại lão thì hắn cũng phải sầu não vì công pháp và chiến kỹ, quá… Quá khó khăn! Không nghĩ ngợi nữa, xem chiến kỹ nguyên lực hệ Thổ!
Băng Sơn kình, Hoàng giai sơ cấp —— Năm triệu!
Liệt Thạch chưởng, Hoàng giai trung cấp —— Mười triệu!
…
Đại Nham chuy, Hoàng giai đỉnh cấp ——Hai mươi triệu!
…
Hám Sơn đao pháp, Huyền giai sơ cấp —— Năm mươi triệu!
Đến Huyền giai, giá của chiến kỹ nguyên lực tăng vọt lên cao, nhìn thoáng qua số dư tài khoản của bản thân, Vương Đằng mua luôn chiến kỹ Huyền giai sơ cấp Hám Sơn đao pháp!
Sắp tới dị giới rồi, không biết ở nơi đó có nguy hiểm gì, tốt nhất là nắm giữ được một chiến kỹ có uy lực cường hãn!
Huyền giai sơ cấp Hám Sơn đao pháp chắc chắn sẽ mạnh hơn Hỏa Lân kiếm pháp và Huyễn Băng quyền Hoàng giai.
…
Luyện đao, đương nhiên là phải có đao!
Số dư còn tám triệu, Vương Đằng định mua một thanh chiến đao nhị tinh cao cấp.
Tới lúc này tất cả ngân sách tu luyện hắn đã xài hết sạch sành sanh rồi!
Còn những tài nguyên tu luyện như nguyên thạch và đan dược này, thì sao so được với nhặt bong bóng thuộc tính, thế nên hắn không mua.
Tiền đương nhiên phải dành dụm tiêu vào những mà mình chưa có.
Đối với người khác, tăng thực lực mới là chuyện quan trọng nhất, thế nên nếu đổi thành người khác thì chắc chắn sẽ mua các loại tài nguyên tu luyện trước.
Nhưng mà đối với Vương Đằng, binh khí và chiến kỹ mới là thứ mà hắn bị thiếu hụt.
Hơn nữa, thật ra dù là đan dược hay là nguyên thạch, thì bên trong đều có chứa một lượng tạp chất nhất định, trực tiếp hấp thu nguyên lực trong đó để tu luyện thì cũng sẽ hấp thu luôn những tạp chất đó vào trong cơ thể.
Tích lũy về lâu về dài thì sẽ có ảnh hưởng tới cả cơ thể và cảnh giới của võ giả.
Thế nên không thể sử dụng nhiều!
Biết được điều mấu chốt trong chuyện sử dụng nguyên thạch thế này nên một kẻ bật hack như Vương Đằng chẳng thèm sử dụng.
Nguyên thạch hệ Băng và Băng Linh đan mà Vu Hiệu trưởng tặng hắn chẳng động vào dù chỉ một tí, hắn định dùng vào những việc khác, hoặc bán đi đổi ra tiền luôn.
…
Ngày hôm sau, đồ mà Vương Đằng đã được giao tới rồi.
Người đưa hàng là một người đàn ông mặc đồ tây màu đen, đeo kính đen, trông có vẻ thần thần bí bí.
Theo sự chỉ huy của hắn, nhân viên làm việc dọn một đống rương từ trên xe xuống.
“Cậu Vương Đằng đúng không? Mời ngươi dùng mật mã tài khoản riêng của mình mở mấy cái rương này ra xem thử.” Người đàn ông mặc đồ đen nói.
Vương Đằng gật đầu, để sát đồng hồ vào một chỗ nào đó ở mặt trên của cái rương, cái rương tự động mở ra.
Hắn kiểm lại một chút thì không thấy sai sót nhầm lẫn gì.
“Cậu Vương Đằng, nếu như không có vấn đề thì mời người ký tên vào đây.”
Người đàn ông mặc đồ đen đưa một tờ giấy cho hắn, ánh mắt quét qua vật phẩm trong rương thì thầm kinh hãi không thôi…
Có tiền thật đó!
Sau khi ký chữ, xác nhận nghiệm thu thì người đàn ông này dẫ người rời đi luôn.
Vương Đằng mang mấy cái rương lên lầu, sau khi sửa sang xong thì đặt ở một bên, sau đó lấy một USB cắm vào máy vi tính.
Hám Sơn đao pháp!
Một hàng chữ lớn đập vào mắt…
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày hội hợp với tiểu đội Chiến Hổ đã đến.
Hai ngày này, Vương Đằng trải qua rất phong phú, nên chuẩn bị thì đều chuẩn bị, Hám Sơn đao pháp cũng tu luyện thủ công luôn.
Nhìn giao diện thuộc tính:
Hám Sơn đao pháp (nhập môn 5/100).
Mới vừa nhập môn, độ thuần thục còn rất thấp, Vương Đằng còn dư lại ba mươi lăm điểm thuộc tính trắng, nhưng cũng không vội thêm điểm.
Buổi sáng, Vương Đằng ăn điểm tâm với người nhà.
Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai muốn nói lại thôi, trong lòng thấy rất lo lắng, nhưng cũng không để lộ ra.
“Cha, ta có một tờ giấy chứng nhận quyền mua nhà ở Lộc viên, ngươi có thời gian thì qua xem thử, mua một căn nhà lớn một chút rồi mau dọn qua đó ở.” Vương Đằng nói.
“Được, chuyện này cứ giao cho ta, ngươi yên tâm đi.” Vương Thịnh Quốc gật đầu.
“Ta đi đây!” Vương Đằng ăn xong điểm tâm, lau miệng, đứng lên nói.
Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai đưa hắn tới cửa, họ có hơi do dự, trong lòng chất chứa nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng lại thành một câu dặn dò.
“Chú ý an toàn, trở về bình an!”
Võ quán Cực Tinh.
Vương Đằng hội hợp với năm người của tiểu đội Chiến Hổ.
Vương Đằng đeo giày chiến và chiến phục, phía sau đeo ba lô, hộp Tàng Binh thì đeo nghiêng ở bên vai.
Tất cả binh khí đều đặt ở trong hộp Tàng Binh, đến cây cung hạng nặng kia cũng bỏ vào được.
Không thể không nói thiết kế này quả thực quá trâu bò, thể tích không lớn lắm nhưng lại mở rộng tối đa không gian bên trong.
Duy chỉ có khiên là phải cầm trên tay.
Còn phi đao thì là luôn mang theo bên người, chỉ cần hắn muốn là có thể phát động công kích mang tính trí mạng.
So với đám người Lâm Chiến, trang bị của hắn đã coi như là giản dị rồi.
Năm đội viên đều mang bao lớn bao nhỏ, thậm chí còn mang theo cả cái thùng nữa, Vương Đằng hỏi thì mới biết, bên trong chứa đạn dược.
Ánh mắt của hắn đảo qua, bỗng thấy trên người Liễu Yến đeo một khẩu súng máy phù văn hạng nặng!
Ai nói chỉ đàn ông mới xứng dùng súng chứ.
Súng và người đẹp!
Đều là tuyệt phối.
Liễu Yến mặc chiến phục bó sát người, vóc người của nàng được bộ chiến phục này khắc họa ra hết, lại kết hợp với khẩu súng máy hạng nặng trông ngầu lòi kia, bỗng tản ra một vẻ đẹp cuồng dã.
Vương Đằng đảo mắt, nhìn hai cây chiến phủ khổng lồ trong tay Lâm Chiến… Hắn chỉ có thể cất tiếng tán thưởng, thật men lì!
Ba đồng đội khác, Dương Phi dùng chùy, hai anh em Ngôn Cẩm Minh, Ngôn Cẩm Nguyệt thì một đao một kiếm, hai người đứng chung một chỗ bỗng cho người ta một cảm giác đây là tay lão luyện.
“Được rồi, nếu mọi người đã đến đông đủ thì chúng ta lên đường thôi!”
Lâm Chiến vung tay lên, mọi người cầm vật phẩm của mình vật phẩm lên rồi lên xe, lái xe về một phương hướng.
Sau hơn bốn tiếng đồng hồ.
Xe của bọn họ lái đến một chỗ quân doanh.
“Quân doanh này được thành lập sau khi khe không gian của dị giới xuất hiện, có trọng binh canh gác, hơn nữa còn có không ít võ giả ẩn nấp ở bốn phía, để phòng ngừa có bất kỳ ngoài ý muốn nào xảy ra.” Lâm Chiến giải thích một câu.
Xe bị ngăn lại, năm đội viên lấy giấy chứng nhận võ giả ra và đưa cho lính gác cửa.
Vương Đằng thấy vậy thì cũng lấy giấy chứng nhận võ giả của mình ra.
Lính gát cửa cầm một máy quét, hắn xem kỹ giấy chứng nhận võ giả, sau đó lại xem kỹ khuôn mặt của mọi người, sau khi xác nhận không sai thì mới cho đi.