Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 152: Đi tới dị giới và thiên phú không gian

Chương 152: Đi tới dị giới và thiên phú không gian

“Không có giấy chứng nhận võ giả là không vào được.” Lâm Chiến giải thích một câu, lái xe vào quân doanh. Dọc theo đường đi có thể nhìn thấy một lượng lớn nhân viên tuần tra.
Bọn họ dừng xe ở bãi đậu xe, khóa kỹ, sau đó đi tới một quảng trường.
Trên quảng trường lên chỉ có lác đác vài người.
Mà thứ bắt mắt nhất là một khung cổng khổng lồ được đúc ra từ sắt cứng giữa quảng trường.
Độ cao rơi vào khoảng ba mươi đến bốn mươi mét, chiều rộng cũng chừng hai mươi mét.
Có hình tròn!
Trong cổng lớn là một vòng xoáy hẹp dài đen nhánh thâm thúy, chỉ cần nhìn thấy vòng xoáy này là sẽ bị hấp dẫn.
Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy khe không gian này, thì tâm thần của đều sẽ bị chấn động.
Vương Đằng cũng không ngoại lệ, lúc này hắn đứng ở trước cổng lớn, không nói gì một hồi lâu.
“Thấy sao, có phải rất chấn động không?” Lâm Chiến cười nói.
Bốn thành viên còn lại cũng cười ha ha nhìn hắn, nhớ năm đó lần đầu tiên bọn họ thấy khe không gian này thì cũng tỏ ra thế này đấy thôi.
Vương Đằng gật đầu.
“Đi thôi, chờ đến dị giới thì ngươi còn chấn động nữa.” Lâm Chiến cười nói, rồi sau đó đi về phía cổng lớn.
Bên cạnh cổng lớn để rất nhiều máy móc cỡ lớn, không biết là để củng cố khe không gian, hay là đang giám sát gì, đồng thời cũng có nhân viên đang điều khiển.
Những nhân viên đang làm việc kia cũng không để ý tới đám người Vương Đằng.
Vương Đằng nhìn thoáng qua rồi đi theo những đồng đội khác.
Đám người Lâm Chiến vọt vào trong khe không gian.
Vương Đằng hít một hơi thật sâu rồi cũng theo sát phía sau, bước vào trong đó.
Chỉ như trong nháy mắt, rồi lại như đã qua thật lâu, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt chỉ có một màu đen…
Đột nhiên, dưới chân truyền tới cảm giác giẫm xuống đất thì Vương Đằng mới mở mắt, thấy mấy người Lâm Chiến đứng ở bên cạnh không xa.
Bọn họ đã thích ứng rất nhanh.
Mấy người bọn họn nhìn thấy Vương Đằng lại thích ứng nhanh tới vậy thì đều có hơi kinh ngạc.
Phải biết rằng, lần đầu tiên bọn họ bước vào khe không gian thi đã nôn khan hồi lâu, thậm chí còn đau đầu như muốn nứt, phải nghỉ ngơi hơn nửa ngày thì mới hành động bình thường được.
“Người này quả nhiên có chút không tầm thường….!” Mấy người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều cùng toát ra một ý nghĩ này.
Vương Đằng cũng không biết bọn họ nghĩ cái gì, lúc này ánh mắt của hắn đã bị bong bóng ở bên cạnh bọn họ hấp dẫn.
Thậm chí dưới chân của hắn cũng có một bong bóng.
“Những bong bóng này ở đâu ra thế này?” Trong lòng Vương Đằng thấy nghi ngờ không thôi.
‘Không gian x0,1’
‘Không gian x0,1’

Thuộc tính không gian!
Lại là thuộc tính không gian!!!
Vương Đằng bỗng trừng mắt, hắn chẳng ngờ được bong bóng thuộc tính này lại là thuộc tính không gian.
Chẳng nhẽ rơi ra từ khe không gian?
Hắn vừa nghĩ, vừa vội vàng nhặt mấy bong bóng.
Kể từ khi có được niệm lực tinh thần, hắn đã làm thử, có thể thu được bóng bóng thuộc tính thông qua niệm lực tinh thần, cuối cùng không cần nữa loanh quanh khắp nơi để nhặt nữa!
Nếu không phải mỗi lần chạy tới chạy lui, người khác luôn nhìn hắn với ánh mắt thằng đần.
Nếu là trước kia thì hắn chắc chắn sẽ không nhịn được!
Nhưng vì nhặt bong bóng thuộc tính, nên hắn cũng chỉ đành làm thằng đần hết lần này tới lần khác!
Bây giờ tốt tồi, cuối cùng cũng được giai phóng!
Cuối cùng không cần làm thằng đần nữa rồi!
Lúc này bong bóng bên cạnh mấy người Lâm Chiến cũng bị hắn kéo qua, sau đó nhặt.
“Không gian x0,8”
Thoáng cái thuộc tính không gian đã tăng thêm 0,8 điểm.
Vương Đằngnhìn giao diện thuộc tính, cuối cùng thấy được thay đổi trên thanh thiên phú.
Không gian (0,8/10000)
“Vẫn là thiên phú thuộc tính!”
Trong lòng Vương Đằng thấy vui mừng không thôi, trời sập mà!
Vừa vào dị giới đã cho hắn một món quà bất ngờ thế này!
Xem ra dị giới thân thiện với hắn quá ha!
Mặc dù không biết thiên phú không gian có tác dụng cụ thể ra sao, nhưng dù không ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy rồi mà.
Trong những cuốn tiểu thuyết thể loại game kia, các tác giả chém thiên phú không gian trâu bò nhường nào!
Thiên phú không gian này chắc là cũng không kém mấy đâu ha!
Trong lúc Vương Đằng đang nghĩ thì Lâm Chiến cười nói:
“Chào mừng tới với dị giới!”
Vương Đằng lấy lại tinh thần.
Dị giới!
Đúng vậy, hắn tới dị giới rồi!!
Ánh mắt nhìn khắp xung quanh, nơi này trông giống một đại điện, đằng sau là một cổng hình vòm khổng lồ giống hệt với đầu kia của khe không gian, vòng xáy đen kịt thâm thúy trong cổng lớn đang chậm rãi xoay tròn.
“Đi thôi, đi ra ngoài xem thử.” Lâm Chiến nói xong thì đi ra ngoài trước.
Mọi người vội vàng đuổi theo.
Đợi tới khi bọn họ xuyên qua cổng lớn, đi ra bên ngoài.
Vương Đằng mới biết thì ra là ban nãy bọn họ ở bên trong một tòa tháp cao.
Mà lúc này, bọn họ đã đứng ở dưới chân tòa tháp này.
“Đây là tháp Nguyên Lực! Nằm ở trung tâm thành phố, năng nguyên của cả thành phố đều do nó cung cấp đó.” Lâm Chiến nói.
Vương Đằng ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện tòa tháp này cao chừng vài trăm mét, cả tòa tháp được đúc từ sắt cứng, trông cứ như một ngọn núi cao chót vót đâm vào trong đám mây vậy.
Mặt ngoài của nó được khắc vô số phù văn huyền ảo.
Nền dưới của tòa tháp cao này như một khu quảng trường, được trải một lớp hòn đá màu đen không rõ tên, và cũng được khắc phù văn, tản mác ra khí tức thần bí.
Vương Đằng cảm thấy có một luồng khí thế khổng lồ áp xuống từ trên đỉnh đầu hắn, trong lòng chấn động khôn cùng.
Hắn bỗng hít một hơi thật sâu.
“Đây chính là sản phẩm của nền văn minh dị giới, có phải thấy rất khó tin hay không!” Lâm Chiến nói.
“Dị giới này, có chút không giống với trong tưởng tượng của ta!” Vương Đằng thở dài thườn thượt, nói.
Đại lục Tinh Võ, đây là tên của đại lục chính ở trong dị giới.
Một tòa trọng thành đứng sừng sững ở phía Bắc của đại lục Tinh Võ.
Lúc này, ở trong một cung điện khổng lồ nằm ở trung tâm tòa trọng thành này.
Một thanh niên ngồi xếp bằng ở trong đại điện, trước người bày một mai rùa cổ xưa lớn bằng lòng bàn tay.
Hắn nhẹ nhàng xóc mai rùa, làm nó phát ra tiếng vang cạch cạch cạch lanh lảnh.
Trong hai tròng mắt có ánh sao lóe lên, cứ như thể ẩn chứa cả vũ trụ vậy.
Đột nhiên, ánh sao lưu chuyển, hư không lui dần.

Ngay sau đó.
Thanh niên kia chợt nhắm hai mắt lại, hai dòng huyết lệ chảy ra, chỉ thoáng cái mái tóc đen dài đã ngả sang hoa râm.
Cứ như thể bị cướp hết sinh cơ chỉ trong nháy mắt vậy.
“Ngươi có sao không?” Trong bóng tối, một âm thanh uy nghiêm mang theo chút lo lắng hỏi.
Thanh niên kia lại khoát tay áo.
Im lặng chốc lát, hắn giễu cợt nói: “Một kẻ sắp chết thì còn sao được chứ?”
“Ngươi…”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất