Chương 169: Bọn họ có một bí mật nhỏ!
Đám người Liễu Yến đương nhiên không có gì đáng nghi. Trên đường về nhà, tâm trạng Vương Đằng có chút phức tạp, hắn không ngờ rằng chuyến đi dị giới này của mình ngắn ngủi như thế nhưng có thể trải nghiệm chân thực được rất nhiều chuyện, khiến người ta thổn thức.
Trên đường về nhà, Vương Đằng không nhịn được nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Thời gian hắn trở thành võ giả không dài, nhưng trước sau cũng đã trải qua không ít chuyện.
Mới bắt đầu đã hai lần lọt vào tập kích của võ giả, khiến hắn ý thức được sự lạnh lùng của thế giới võ giả, sau đó là sự tàn khốc ở trong thi võ thực chiến.
Sau đó nữa chính là chuyến đi dị giới lần này!
Cả thế giới võ giả giống như cách một lớp vải mỏng mông lung, đang hiện ra từng dáng vẻ thật sự ở trước mặt hắn.
Hoá ra đằng sau vẻ ngoài rực rỡ của võ giả, lại chính là cảnh tượng máu me thế này.
Có được tất có mất.
Muốn đạt được một thứ, tất nhiên phải mất đi một vài thứ khác.
Trong lòng Vương Đằng thở dài một hơi, sau đó suy nghĩ càng thêm thêm kiên định.
“Bác tài, không đi tiểu khu Phú Hoa nữa, đi khu phố đại học.”
Hắn đột nhiên mở to mắt, nói với tài xế taxi ở phía trước.
Trước khi ra ngoài, hắn đã nói với cha mẹ sẽ đi một tháng, hiện tại mới chỉ có mấy ngày, quay về lại phải giải thích một phen nữa.
Nếu như để bọn họ biết được chuyện hắn đã trải qua trong chuyến đi dị giới lần này, sợ là họ lại càng lo lắng hơn.
Cũng không cần phải xây dựng lại tâm lý cho bọn họ một lần nữa.
Bởi vì hắn rất nhanh lại phải đi tới dị giới. Lần này, hắn quyết định tự mình đi.
Tài xế thoáng nhìn Vương Đằng thông qua kính chiếu hậu, không nói nhiều lời.
Nhóc con này xem chừng là một tên ngốc dư tiền!
Thế là hắn chẳng chút do dự quay đầu xe chạy về hướng khu phố đại học.
...
Phòng cho thuê trong khu phố đại học, Vương Đằng đụng trúng chủ nhà đang dẫn vợ đi tản bộ, người đàn ông trung niên này sống theo kiểu ở trước mặt vợ mãi mãi đều phải lép vế hơn.
“Anh Vương, chị Hàn, đi chơi hả?” Vương Đằng mở cổng vào tiểu viện, tuỳ ý hỏi.
“Ờ, Vương lão đệ, có dạo không thấy ngươi đâu cả, đúng rồi, chị Hàn của ngươi nói muốn đi ra ngoài mua mấy bộ quần áo.” Vương Đại Pháo cười khà khà nói.
“Gần đây bận thi đại học, hôm nay mới rảnh đi qua xem thử.” Vương Đằng nói.
“Hoá ra năm nay ngươi thi đại học à, thi thế nào rồi? Nói đi cũng phải nói lại, thủ khoa thi võ tuyển vào đại học năm nay hình như cũng tên là Vương gì đó thì phải? Lại là người trong tộc chúng ta, Vương gia chúng ta quả nhiên ai ai cũng đều là nhân tài.” Vương Đại Pháo nói rất tự hào.
Khoé miệng Vương Đằng không khỏi giật giật.
Vương gia nhân tài không ít, nhưng mà chắc không bao gồm cả ông chú cá ướp muối ngươi đâu hả?
Thêm nữa là...
Lão tử đang đứng trước mặt ngươi đây, ngươi còn Vương cái gì chứ!
Chị Hàn ở một bên trợn mắt với chồng của mình: “Thủ khoa thi võ tên là Vương Đằng, chắc chính là Vương tiểu đệ rồi!”
“Hả?” Vương Đại Pháo giật mình, sờ đầu hỏi: “Hình như là Vương Đằng, thật sự là ngươi sao?”
“...” Vương Đằng cạn lời nói: “Anh Vương, trí nhớ này của anh cần phải uống nhiều nước cẩu kỉ chút nha!”
“Nói bậy, anh Vương của ngươi cơ thể rất tốt, chỗ nào cần nước cẩu kỉ chứ.” Vương Đại Pháo chột dạ nói.
“Ha ha.” Chị Hàn cười lạnh một tiếng.
“Vương tiểu đệ, ngươi bận việc của ngươi đi, bọn ta không làm phiền nữa.” Nói xong bèn kéo Vương Đại Pháo đi mất.
Vương Đằng lắc lắc đầu buồn cười, đi vào trong nhà thuê, đóng cửa lại.
Đến phòng xem thử trứng quạ, trứng vẫn chưa được ấp, vẫn kiềm chế à.
Vương Đằng cũng không quan tâm nhiều, cầm lấy quần áo sạch đi vào nhà tắm, tắm rửa một phen.
Lúc quay lại hắn chỉ cởi chiến phục ra, tránh việc đi vào trong thành phố sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý.
Tắm rửa xong xuôi, hắn vừa lau tóc, vừa đi vào trong phòng ngủ, lấy điện thoại ra mở máy lên.
Lúc vào dị giới hắn đã trực tiếp tắt máy rồi, thậm chí còn không mang điện thoại theo bên người, suy cho cùng dị giới không thể thu được tín hiệu của bên phía Địa Tinh.
Điện thoại vừa mở, mấy tin nhắn lập tức nhảy ra.
Có tin nhắn của đám người Bạch Vi, Hứa Kiệt gửi đến, cũng có tin nhắn của Lâm Sơ Hàm, Lâm Sơ Hạ gửi đến.
Bạch Vi và Hứa Kiệt chủ yếu hỏi hắn đang làm gì, muốn tìm hắn đi chơi.
Vương Đằng lắc đầu.
Chơi thì không thể chơi rồi.
Suy cho cùng thì dị giới chơi vui hơn, chắc chắn phải đi dị giới chơi…
Hơn nữa từ trong tin nhắn Hứa Kiệt gửi đến hắn biết được, nữ ma đầu Hứa Tuệ kia đã trở về rồi, đang tìm hắn khắp nơi.
Cảm giác kê kê có chút đau nhói khó hiểu!
Tuyệt đối không thể để nàng tìm được.
Quá đáng sợ!
Vương Đằng dứt khoát không về!
Lâm Sơ Hàm thì lại chất vấn hắn tối hôm đó hắn rốt cuộc đã dẫn Lâm Sơ Hạ đi chơi chỗ nào?
Cảm giác cực kỳ hưng phấn đó, đến mấy ngày vẫn chưa tan biến.
“Hỏi em gái ngươi!” Vương Đằng cười nhắn lại một tin.
“Sao ngươi lại mắng ta!” Chốc lát sau, Lâm Sơ Hàm cũng nhắn trả lại một tin.
“Ta nói ngươi tự mình đi hỏi em gái của ngươi ấy.” Mặt Vương Đằng ngập tràn hắc tuyến.
“Con nhóc đó không chịu nói với ta.”
“Vậy thì ta càng không thể nói rồi, đây là bí mật của hai bọn ta.”
“...”
Bọn họ vậy mà lại có bí mật nhỏ!
Lâm Sơ Hàm cảm thấy cả thế giới đều vứt bỏ mình, cảm giác xám xịt khó hiểu.
Khà khà, đàn ông quả nhiên đều là đồ móng heo!
Vậy thì nấu, hầm, hay là rán đây?
“Ngươi sao vậy?” Thấy một lúc lâu mà nàng không có động tĩnh gì, Vương Đằng nhịn không được lại gửi một tin nhắn đến.
“Cút!”
Một chữ nộ khí xung thiên, sau đó không để ý đến hắn nữa.
Vương Đằng:??
Rõ ràng là ngươi tìm ta trước, bây giờ lại bảo ta cút.
Ta là loại đàn ông gọi đến thì đến bảo đi thì đi sao?
Ha ha, phụ nữ quả nhiên đều là đồ móng heo!
“Được thôi, lập tức cút.” Một tin nhắn mất hết liêm sỉ đã được gửi đi.
...
Tin nhắn cuối cùng, là của Lâm Sơ Hạ: “Anh rể, anh rể, khi nào dắt ta đi chơi nữa vậy?”
Ặc, con nhóc này cũng ghiền rồi!
“Không rảnh.” Vương Đằng đáp.
Tại Lâm gia, Lâm Sơ Hạ nhìn thấy tin nhắn của Vương Đằng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng ngạc nhiên, nhưng mà sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, cái miệng nhỏ không nhịn được dẩu lên.