Chương 170: Bôi đen ta dữ vậy!
“Anh rể đột nhiên ghét bỏ ta.” Lâm Sơ Hạ lập tức nằm nhoài trên bàn, cả người uể oải ủ rũ. “Đúng rồi, cái usb lần trước cái tên Súng Thần kia đưa cho ngươi thế nào rồi?” Lúc này Vương Đằng lại gửi một tin nhắn đến.
Lâm Sơ Hạ vừa thấy, lập tức lấy lại tinh thần.
“Bên trong ghi chép một chiến kỹ gọi là kỹ thuật đấu súng, hình như rất lợi hại đó.”
Quả nhiên là làm ăn buôn bán, rốt cuộc có đáng tin hay không đây!
Nghĩ như vậy, Vương Đằng lại gửi đi một tin nhắn.
“Không có kèm theo hàng lậu đó chứ?”
“Không có nha!”
“Sao có thể?” Vương Đằng thoáng kinh ngạc.
“Nếu không còn có thể là gì nữa?” Lâm Sơ Hạ cũng có chút kinh ngạc.
“Ha ha ha!” Vương Đằng gửi một biểu cảm mặt cười lúng túng.
Đáng ghét, vậy mà chơi với ta thì đối xử khác biệt, m* nó!
“Vậy không sao, kỹ thuật đấu súng kia, nếu ngươi rảnh rỗi nhàm chán, có thể luyện thử xem, cũng không biết là thật hay là giả nữa.”
“Được, để ta thử xem sao.”
“Cứ thế đi, ta bận việc đã.”
“Ừm ừm!”
...
Trả lời xong tất cả tin nhắn, Vương Đằng thở dài một hơi.
Ngoài những cái này ra, còn có một đoạn tin nhắn thông báo tiền vào tài khoản – ba triệu!
Sau đó còn kèm theo một lời nhắn: “Bạn Vương Đằng, kỳ nhông núi lửa đã được bán ra, tiền chuyển cho ngươi rồi!”
Vương Đằng giật mình, lúc thi thực chiến hắn đã đuổi giết một con kỳ nhông núi lửa, nhờ ba tên võ giả trong trường thi bán ra hộ.
Không ngờ chỉ là nguyên liệu trên người một con tinh thú nhất tinh đã đáng giá ba triệu, số tiền này đến cũng hơi nhanh rồi.
Trong đó còn không bao gồm tinh hạch, nếu không còn được nhiều hơn.
Võ giả quả nhiên kiếm tiền rất nhanh, giết thêm mấy con tinh thú, tài sản thoáng chốc tăng trên hàng trăm triệu, hơn nữa hiện tại đã có nhẫn không gian, lại càng thuận tiện hơn.
Nói đến USB do Thần Thương tặng, Vương Đằng đột nhiên nhớ đến bức vẽ nghuệch ngoạc gà bới giống như tấm bản đồ hắn đã cho.
Ừm… tạm thời gọi là bản đồ đi.
Vương Đằng đột nhiên lấy lại tinh thần, lên mạng dựa theo địa hình của bản đồ bắt đầu tra cứu.
Đột nhiên…
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, hắn phát hiện căn bản không thể tìm được nơi nào có thể đối chiếu, tốn công vô ích.
Đáng ghét, lẽ nào hắn lại bị lừa rồi!
Ấy… tại sao hắn phải dùng chữ lại này?
Vương Đằng ra sức lắc đầu.
Thôi đi, ta so đo với một bệnh nhân tâm thần làm gì chứ!
“Chuyến đi đến dị giới lần này, không biết có thể kiếm được bao nhiêu đây?” Vương Đằng yên lặng nghĩ.
Dưới sự oanh tạc của pháo Hỏa Thần, chiến thuẫn của hắn đã bị huỷ hoại, chiến phục cũng rách tươm, chắc chắn không thể dùng được nữa.
Chỗ đó giá trị lên đến hơn mười triệu đấy, nghĩ đến là đau lòng.
Có điều sự thực đã chứng minh, chiến thuẫn và chiến giáp vào lúc quan trọng quả thực có thể bảo vệ tính mạng.
Hỏng rồi chỉ có thể mua lại.
“Hình như không đủ tiền, đợi ngày mai đám người đội trưởng bán tài liệu xong rồi mua vậy.”
Vương Đằng kiểm tra lại số tiền ít ỏi trong túi của mình, trước đó Triệu Cương Báo đưa đến khoản tiền bồi thường một triệu, cộng thêm ba triệu tiền bán kỳ nhông núi lửa.
Hình như đã không ít, nhưng mà Vương Đằng muốn mua thứ tốt hơn một chút.
Giữ mạng quan trọng hơn!
Còn có Lưu Tinh chuỳ, nhất định phải mau chóng chế tạo ra, đòn sát thủ niệm lực tinh thần sắc bén như thế, há có thể bởi vì binh khí chưa thích hợp mà bị giảm bớt phần nhiều sức mạnh.
“Có đó không?” Vương Đằng lập tức liên lạc với Lỗ Đại Sư.
“Ở đây, thân yêu, ta đã nghiên cứu xong bản vẽ Lưu Tinh chuỳ rồi.” Phía sau kèm theo một icon cười điên cuồng.
“Có thể làm không?” Vương Đằng hỏi.
“Không thể!”
“...”
Vương Đằng cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên không khống chế được.
Không thể thì ngươi cười cái rắm à!
“Có điều, ta đã bảo sư huynh của ta cùng xem thử rồi, hắn đã bày tỏ chút ý kiến.” Kèm theo là một icon mau khen ta đi.
“... Lần sau ngươi có thể nói xong trong một câu không.”
“Được thôi thân yêu.”
Vương Đằng cảm thấy bản thân thật mệt mỏi.
“Vậy ta làm sao gửi tài liệu cho ngươi đây.”
“Tài liệu quan trọng như vậy, tốt nhất là gặp mặt giao nhận đó thân yêu.”
Vương Đằng cau mày.
Muốn gặp mặt sao?
Cũng không có gì, Lỗ Đại Sư là đối tác chính thức của võ quán Cực Tinh, vẫn rất đáng tin.
“Vậy ta tìm ngươi thế nào?”
“Không cần tìm ta, tìm sư huynh ta đi, hắn bây giờ đang giúp người ta luyện khí ở Đông Hải, ta gửi địa chỉ và số điện thoại của hắn cho ngươi, ngươi trực tiếp liên lạc với hắn đi nha thân yêu.”
“Được.”
Bên kia gửi số điện thoại đến.
Sau đó Vương Đằng bấm gọi cho dãy số đó, hẹn với đối phương là xế chiều ngày mai đến cửa thăm hỏi.
...
Ngày hôm sau.
Chín giờ sáng, Vương Đằng đến võ quán Cực Tinh tụ hội cùng đám người Lâm Chiến.
“Đến rồi!”
Lâm Chiến nói thẳng: “Chúng ta lên lầu ba đi, lầu ba là phòng giao dịch tư liệu tinh thú.”
Vương Đằng gật đầu, mọi người lên đến lầu ba, đi dọc theo hành lang rồi dừng trước cửa vào của một gian phòng.
Phòng giao dịch!
Tấm biển treo trên cửa viết ba chữ.
Đi vào trong phòng, không gian bên trong rất lớn, mười mấy nhân viên công tác đang ở khoảng đất trống bên phải gian phòng sắp xếp các loại tài liệu tinh thú, cảnh tượng vô cùng bận rộn.
Mà ở bên phía đối diện cổng vào bày một dãy bàn, ở sau bàn có mấy người đang ngồi.
Lúc này đang có hai đội võ giả bán tài liệu ở đây, đồng thời thương thảo giá cả với nhân viên giao dịch ngồi sau bàn.
“Chúng ta đợi chút.” Lâm Chiến nói.
Đám người Vương Đằng gật đầu.
Chưa đến một lúc, một trong hai tiểu đội võ giả đó đã hoàn thành giao dịch, mang theo biểu cảm mãn nguyện xoay người định rời đi.
“Ấy, Lâm Chiến, nghe nói các ngươi ra ngoài dẫn dắt người mới, sao nhanh như vậy đã về rồi?” Người đứng đầu chi đội kia là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy đám người Lâm Chiến khẽ sửng sốt, nói.
“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chỉ có thể quay về trước đã.” Lâm Chiến cười khổ nói.
“Sao vậy, người mới không ngoan ngoãn? Gây sự rồi sao?” Người đàn ông trung niên kia nhíu mày nói: “Ta đã nói rồi, dẫn người mới cái gì, còn là cái gì mà thủ khoa thi võ, thứ này chắc chắn là đồ hay sinh sự, vào trong độ chỉ là một phiền toái lớn.”
Vương Đằng: “…”
Tự nhiên trúng đạn!
Biểu cảm Vương Đằng cực kỳ ngây thơ vô tội, nhìn người đàn ông này u oán.
Ta đã chọc giận ngươi bao giờ, bôi đen ta dữ vậy!