Chương 178: Người tốt cả đời bình an.
“Hứa Tuệ, biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Làm sao ngươi có thể khẳng định hắn không phải loại người như vậy chứ?” Tạ Chí Long nói. “Là Lý Vinh Thành nói sao.” Vương Đằng liếc mắt quét nhìn mọi người, nhất là Tạ Chí Long, cũng dừng lại trên người cha con Lý Lương Đạt một chút, sau đó mới chậm rãi nói.
Hình như cho dù bị người ta hiểu lầm, hắn cũng không có một chút nóng nảy.
“Ngươi đừng quan tâm ai nói, sự thật như thế nào, ngươi không giấu được. Còn nhỏ tuổi mà tâm tư lại ác độc như thế, sau này trở thành võ giả dũng mãnh cấp cao lại càng là một cái u ác tính lớn.” Tạ Khôn chắp tay nói.
“Nói, ngươi rốt cuộc là ai thế? Hình như ta không nhận ra ngươi. Cho dù tâm tư ta ác độc thì có chút xíu quan hệ nào với ngươi sao? Không hiểu cái gì đã chạy tới ba la ba la nói một tràng mà không biết là nói cái gì, ai cho ngươi thể diện lớn như vậy?” Vương Đằng im lặng nhìn Tạ Khôn nói.
“Ngươi…” Tạ Khôn bị hắn nói cho nghẹn lời, trên mặt cũng không biết là đang tức giận hay khó chịu, trong nháy mắt trở nên xanh mét.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng lấy ra thực lực võ giả cấp Chiến Binh tam tinh của hắn, Vương Đằng sẽ không dám nói thêm cái gì, nhất định sẽ thành thật tiếp nhận sự dạy bảo của hắn.
Ai biết được Vương Đằng lại không sợ đắc tội hắn, vừa mở miệng đã không để ý mặt mũi của hắn như thế, khiến cho hắn ở trước mặt mọi người muốn xuống đài cũng không xuống được.
Lúc này, hắn hận không thể đánh một chưởng đập chết Vương Đằng.
Đáng tiếc đây là đang ở trong buổi đấu giá quan trọng của nhà đấu giá Bond, cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám càn rỡ.
“Vương Đằng, ngươi có hiểu cần tôn kính trưởng bối hay không. Bác ta là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi lại nhục mạ hắn, loại người như ngươi mà cũng xứng làm Trạng Nguyên thi võ sao.” Tạ Chí Long tức giận quát lên.
“Ngươi đây là nghi ngờ quyền uy của thi võ?” Vương Đằng cảm thấy có chút buồn cười.
Hai người trước mắt này, thật sự có thể nói là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
Một người không phân biệt thật giả, không hiểu ra sao cả lại chạy tới giáo huấn người khác.
Một người giẫm người thì thôi, lại còn dám nói chuyệ thi võ, thi võ là một sinh viên đại học bình thường như hắn có thể nghi ngờ lung tung sao?
Hai người đều có mặt to giống nhau, cảm giác quá mức hài lòng về bản thân.
“Nghi ngờ thì như thế nào? Trạng Nguyên thi võ ít nhất phải toàn diện phát triển đức trí thể, còn ngươi dựa vào cái gì?” Tạ Chí Long khinh bỉ nói.
“Các ngươi đủ rồi, Tạ Chí Long ngươi quá đáng rồi!” Hứa Tuệ nhịn không được đứng ra, chắn trước mặt Vương Đằng, nàng thật sự không nghĩ tới một lần gặp mặt, lại nháo thành như vậy, lại khiến cho Vương Đằng lâm vào hoàn cảnh như thế, không cẩn thận có thể sẽ chọc phải phiền toái lớn.
“Ta quá đáng? Vương Đằng vừa mới nhục mạ bác ta như vậy, chẳng lẽ hắn không quá đáng?” Tạ Chí Long thấy Hứa Tuệ còn che chở Vương Đằng như vậy, sự đố kỵ trong lòng càng lớn.
“Chí Long, đừng nói nữa, không có gì để nói với loại người có tâm tư ác độc này. Về phần bạn học này của ngươi, ngươi nên tránh xa nàng một chút đi, có thể trở thành bạn bè với loại người này, chỉ sợ cũng là cá mè một lứa.”
Tạ Khôn nhìn Hứa Tuệ một cái, lắc đầu, lập tức lại nói với Vương Đằng: “Vương Đằng, chính ngươi tự giải quyết cho tốt, hiện tại trổ tài miệng lưỡi, hy vọng ngươi ra khỏi cánh cửa này đừng có hối hận.”
“Ta có thể hiểu là, ngươi đang ở đây đe dọa thành viên tiểu đội của ta?”
Lúc này, một giọng nói mang theo sát khí bỗng nhiên truyền tới từ trong đám người.
Mấy thân ảnh mang hơi thở hung hãn đi tới, dừng lại bên cạnh Vương Đằng, Lâm Chiến cười nói: “Thằng nhóc ngươi, trốn ở chỗ này ăn đồ ăn, làm hại chúng ta tìm thật vất vả!”
“Là do các ngươi đến quá muộn, ta thật sự không đợi được người, mới ngồi xuống ăn chút gì đó để giết thời gian.” Vương Đằng tức giận nói.
Tạ Khôn nhìn thấy đám người Lâm Chiến, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Tiểu đội Chiến Hổ!”
“Lâm Chiến!”
“Tạ Khôn, ha ha, quen biết đã lâu, đến đây, nói một chút coi, vừa rồi ngươi uy hiếp thành viên tiểu đội của ta có phải hay không?” Lâm Chiến trừng mắt nhìn Tạ Khôn, cười lạnh nói.
“Nói đùa gì vậy, Vương Đằng này cũng chỉ là học sinh tốt nghiệp trung học, làm sao có thể là thành viên tiểu đội của ngươi. Lâm Chiến, ngươi không nên không có việc gì kiếm chuyện, thật sự cho rằng ta sợ ngươi phải không.” Tạ Khôn ngoài mạnh trong yếu nói.
“Ngươi thật đúng là không tin, Vương Đằng là người được quán chủ võ quán Cực Tinh chúng ta đích thân sắp xếp vào tiểu đội của chúng ta.” Lâm Chiến nói.
“Quán chủ võ quán Cực Tinh đích thân an bài.” Tạ Khôn cả kinh.
Vậy mà Vương Đằng này lại lọt vào mắt của quán chủ võ quán Cực Tinh , vậy hắn không thể tùy ý gây khó dễ rồi.
Tạ Khôn lập tức âm thầm đau đầu, chính mình nhàn rỗi không có việc gì tìm Vương Đằng gây phiền toái, lúc này đúng là đang cưỡi trên lưng hổ rồi.
“Cho dù như vậy thì thế nào? Ta chẳng qua là nhắc nhở hắn làm người thật tốt, đừng có đắc tội người nào, kết quả hối hận vẫn là chính hắn.” Tạ Khôn mạnh miệng nói.
“Ha ha, hình như ngươi vừa rồi không phải nói như vậy mà.” Lâm Chiến cười khẩy nói.
“Vương Đằng, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lão già này làm sao lại tới tìm ngươi gây phiền toái? Ngươi nói với chúng ta biết, chúng ta sẽ xả cục tức này cho ngươi.” Trong mắt Liễu Yến lộ ra ánh sáng nguy hiểm, vỗ bả vai Vương Đằng nói.
Vương Đằng cười ha hả giải thích một phen.
Nghe xong, sắc mặt mấy người tiểu đội Chiến Hổ đều lạnh lẽo, tức giận đùng đùng nhìn về phía Tạ Khôn.
“Lão già kia, ngay cả chuyện cũng không biết rõ ràng, lại dám tới dạy dỗ người khác, ta thấy ngươi là già nên hồ đồ rồi.” Lâm Chiến lạnh lùng nói.
Tạ Khôn nghe Vương Đằng nói ra chuyện đầu đuôi, lập tức cảm giác không tốt, mình thiên nghe thiên tín, lại có thể phạm phải lỗi thái quá như vậy.