Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 179: Người tốt cả đời bình an. (2)

Chương 179: Người tốt cả đời bình an. (2)

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn cha con Lý Lương Đạt một cái, trong lòng quả thực hận thấu hai người này. Lý Lương Đạt và Lý Vinh Thành sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nếu như không có đám người Lâm Chiến xuất hiện, mặc kệ chuyện là thật hay giả, Vương Đằng đều hết đường chối cãi.
Cho dù Vương Đằng nói ra sự thật, Tạ Khôn chắc chắn cũng sẽ đâm lao phải theo lao, cùng lắm thì cuối cùng bọn hắn tốn chút tiền, kìm lại lửa giận của Tạ Khôn.
Tạ Khôn cầm tiền, bọn họ báo thù, tất cả đều vui mừng!
Nhưng ai có thể ngờ Vương Đằng lại trở thành thành viên của tiểu đội Chiến Hổ, nhìn vẻ mặt kia của Tạ Khôn, đã biết tiểu đội Chiến Hổ này không dễ chọc, chuyện lập tức đảo ngược.
Bọn hắn phải ăn quả đắng rồi!
Miệng của Lý Lương Đạt đắng chát, sớm biết đã không phối hợp với thằng con vô dụng của mình vu hãm Vương Đằng, hiện tại cục diện này hắn đã không biết nên kết thúc như thế nào.
“Lâm Chiến, việc hôm nay coi như ta không đúng.” Tạ Khôn cắn răng nói.
“Một câu coi như không đúng của ngươi là cho qua chuyện?” Lâm Chiến giễu cợt nói.
“Không thì ngươi còn muốn thế nào?” Tạ Khôn bụng đầy ấm ức, cũng không tức giận, vốn không có lý, huống chi hắn căn bản đánh không lại đám người Lâm Chiến, đắc tội tiểu đội Chiến Hổ, đối với hắn không có bất kỳ chỗ tốt nào.
“Xin lỗi, xin lỗi Vương Đằng.” Lâm Chiến nói.
“Thuận tiện bồi thường thêm chút phí tổn thất tinh thần gì gì đó.” Vương Đằng chen miệng nói.
Đám người Lâm Chiến, Liễu Yến nhất thời sắc mặt có chút cổ quái.
“Khụ khụ, đúng vậy, còn phải bồi thường thêm chút phí tổn thất tinh thần.” Lâm Chiến ho khan một tiếng nói.
“Các ngươi đây là tống tiền.” Tạ Khôn mở to hai mắt, giận dữ nói.
“Ngươi có thể lý giải như vậy.” Lâm Chiến gật đầu nói.
“Ngươi…” Trên mặt Tạ Khôn lúc xanh lúc trắng, giãy giụa lần cuối cùng: “Nơi này là phòng đấu giá Bond, nếu ta không cho, các người có thể làm gì ta?”
“Hiện tại không thể làm gì với ngươi, nhưng sau khi đi ra ngoài cũng không chắc cho lắm.” Lâm Chiến không sao cả nói.
“Được được được được, coi như các ngươi hung ác, đây là ba mươi viên nguyên thạch, coi như bồi thường cho ngươi.” Tạ Khôn tức giận đến toàn thân phát run, ném một túi nguyên thạch cho Vương Đằng.
“Quá ít đi, mới có ba mươi viên, võ giả tam tinh nghèo như vậy sao?” Vương Đằng nói thầm.
“Quá ít, thêm hai… năm mươi viên.” Lâm Chiến vốn định nói hai mươi viên, nhìn thấy năm ngón tay của Vương Đằng len lén dựng lên, lập tức sửa miệng.
“Năm mươi viên, sao ngươi không đi cướp luôn đi!” Tạ Khôn kinh hãi nói.
“Ngươi nói xem, đến lúc đó động thủ, cũng không phải là năm mươi viên.” Lâm Chiến nói.
Tạ Khôn chỉ cảm thấy một ngụm máu già tràn lên cổ họng, thiếu chút nữa hộc máu. Hắn kiên trì nhịn xuống, lại lấy ra một cái túi, hai tay run rẩy, đưa năm mươi viên cho Vương Đằng, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
Ở lại, hắn sợ mình sẽ bị tức chết.
Đương nhiên trước khi đi, cũng không quên âm ngoan trừng mắt nhìn cha con Lý Lương Đạt một cái.
Chuyện này, chưa xong đâu!
“Tạ tiên sinh ngươi thật sự là người tốt, tạm biệt người tốt, người tốt cả đời bình an.” Vương Đằng khua tay nói.
Tạ Khôn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất, lập tức tăng nhanh tốc độ, vội vàng chen vào trong đám người.
Đám người Lâm Chiến không khỏi cười ha ha, tiểu tử này xấu xa quá.
“Bác, chờ ta một chút!” Tạ Chí Long cũng không còn mặt mũi ở lại, thậm chí không dám liếc mắt nhìn Vương Đằng một cái, vội vàng chạy theo.
Cha con Lý Lương Đạt và Lý Vinh Thành thừa dịp mọi người không chú ý, cũng xám xịt bỏ chạy.
“Cái này…” Bọn người Hứa Tuệ và Bàng Đan Văn đều nhìn ngây người.
Chuyện đảo ngược quá nhanh, bọn họ thậm chí còn không kịp phản ứng thì đã kết thúc.
Bọn họ không thể ngờ được bạn bè của Vương Đằng lại là tiểu đội võ giả tinh anh cấp chiến binh tam tinh mà ngay cả Tạ Khôn cũng không dám đắc tội, cuối cũng chán nản bỏ chạy.
Nhất là Hứa Tuệ, dường như lần đầu tiên biết Vương Đằng, nàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Thay đổi là dựa vào người bên cạnh phụ trợ.
Vương Đằng thay đổi quá lớn.
Lấy thực lực võ giả thi đậu Trạng Nguyên thi võ đã làm cho người ta vô cùng khiếp sợ, hiện tại hắn đã sớm dung nhập vào trong giới võ giả chân chính.
Ngay cả bạn bè quen biết cũng là võ giả cấp Chiến Binh tam tinh.
Ngẫm lại những sinh viên đại học như các nàng, lên đại học, lâu như vậy mới miễn cưỡng trở thành võ giả, còn đang chờ trường tổ chức đi tới dị giới.
Mà Vương Đằng gia nhập tiểu đội võ giả, không chừng đã đi qua dị giới, trải qua tôi luyện sinh tử.
So sánh với nhau, bọn họ mới là tay mơ!
Đám người Bàng Đan Văn hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, hồi tưởng lại lời nói lúc trước, nhất thời cảm giác xấu hổ, quá mất mặt.
Lúc này các đàn anh đàn chị của Hứa Tuệ vô cùng ngượng ngùng, nhưng lại không trực tiếp bỏ đi giống như Tạ Chí Long, rõ ràng rất mất phong độ.
Cũng may vừa rồi bọn họ cũng không nói gì còn Tạ Chí Long cũng mất hết mặt mũi, ở lại cũng chẳng có ý nghĩa.
“Vương Đằng, vừa nãy thật sự xin lỗi!”
Lúc này, Bàng Đan Văn chủ động bước ra xin lỗi vì chuyện ban nãy.
“Không cần phải như vậy không liên quan đến các ngươi.” Vương Đằng phất phất tay.
“Có lẽ cũng sắp tới giờ rồi, buổi đấu giá sắp bắt đầu, các ngươi đi trước đi, người phụ trách của Bond đã sắp xếp cho bọn ta một phòng riêng rồi.” Lâm Chiến nói.
“Được!”
Vương Đằng gật đầu nói với Hứa Tuệ: “Ta và đồng đội đi trước đây, các ngươi cứ tự nhiên.”
Sau đó cười với mấy người Lâm Chiến rồi đi lên tầng hai.
Đám người Bàng Đan Văn lại sửng sốt, Nhà Đấu giá Bond sắp xếp phòng riêng cho bọn Vương Đằng?
Nên biết rằng buổi đấu quan trọng ngày hôm nay, chỉ có những nhân vật lớn thật sự mới có tư cách vào phòng riêng.
Xem ra người bạn này của Hứa Tuệ và những người bạn võ giả của hắn nhất định có điểm hơn người!
Nếu không sao lại có được đãi ngộ thế này?
Hứa Tuệ cắn môi nhìn bóng lưng của Vương Đằng, một cảm giác có chút mất mát không thể diễn tả, giống như lần này hai người lại cách xa nhau hơn một chút.
Vương Đằng đang âm thầm bài xích nàng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất