Chương 185: Mục đích của Chân Lý giáo
“Không!” Một âm thanh giống như không cam tâm trước khi chết vang lên từ trong không trung. Ầm!
Cùng lúc đó bỗng nhiên truyền tới những tiếng nổ vang ầm ầm.
“Chuyện gì vậy?” Bọn người Lâm Chiến đang chuẩn bị rời đi sắc mặt liền thay đổi nhìn lên bầu trời.
“Ha ha ha…”
“Chết, đi chết hết đi!”
Giọng nói điên cuồng truyền ra khắp nơi.
“Ngô... Ngô đại nhân vẫn lạc rồi!”
“Chạy mau, ngay cả Ngô đại nhân cấp bậc lục tinh cũng vẫn lạc rồi, chúng ta căn bản không phải đối thủ...”
Giọng nói hoảng hốt lo sợ cùng lúc cất lên.
“Có cường giả ngã xuống rồi!” Mấy người Lâm Chiến đều ngơ ngác nhìn nhau cuối cùng cũng biết được xảy ra chuyện gì rồi.
“Đi mau!”
Bọn họ gần như chẳng hề do dự lâp tức chạy như điên.
Nhưng lúc này cũng có người hốt hoảng chạy thục mạng về phía bọn họ!
Tà đồ Chân Lý giáo đuổi theo sát phía sau, cảnh tượng hỗn loạn.
“Đáng chết!” Nét mặt Lâm Chiến khẽ thay đổi, vừa giả quyết xong một tên lại bị người khác dẫn đến một tên nữa, thật sự xui xẻo mà.
“Đừng, đừng giết ta!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên, tà đồ Chân Lý giáo chẳng mảy may thương xót giống như hôm nay đến đây là để tàn sát. Bọn họ nhấc đao lên chém đầu tên thanh niên ngã xuống đó.
“Là bọn người Hứa Tuệ!” Vương Đằng quay đầu lại nhìn, những người khác cũng đảo mắt qua cảm thấy có hơi quen. Đến khi nhìn thấy Hứa Tuệ mới nhớ ra những người này chính là đàn anh đàn chị của nàng.
Lúc này bọn họ nhếch nhác lạ thường đã chẳng còn dáng vẻ cao ngạo như con cưng của trời từ lâu.
Đặc biệt là sau khi tên đàn anh bị chặt đầu, những người còn lại đều bị dọa mặt không còn giọt máu, cả người run lên thậm chí có người ngây ngốc tại chỗ.
Những sinh viên do trường đại học bồi dưỡng ra tốt xấu gì cũng là võ giả thế mà không chịu nổi như vậy?
Cũng may không phải đều là hạng người vô dụng.
Vài ba người bên cạnh Bàng Đan Văn giơ binh khí lên tiến lên chiến đấu, chỉ là thực lực kém, kinh nghiệm không đủ nên bị mấy tên tà đồ kia ép đến mức liên tục lùi về sau.
Hứa Tuệ vừa trở thành võ giả ngay cả chiến kỹ nguyên lực cũng chưa học tới, lúc này chỉ đành dùng kiếm pháp cơ sở chống lại kẻ địch, rõ ràng không phải là đối thủ.
“Chết đi!” Một tên tà đồ giơ đao lên chém đứt chiến kiếm của Hứa Tuệ, thế kiếm không giảm hướng thẳng vào đỉnh đầu nàng.
Lần đầu tiên Hứa Tuệ đối mặt với tình thế sinh tử như thế, mũi kém sắc bén trong ánh mắt không ngừng phóng to khiến nàng quên mất việc né tránh.
Thực tế cho dù có tránh đi cũng không kịp nữa.
Khoảnh khắc sinh tử thật sự đáng sợ!
Ngay lúc này nỗi sợ hãi mãnh liệt, sự không cam lòng sâu sắc, các loại cảm xúc đều tuôn ra lấp đầy tâm trí của nàng.
“Ta sắp chết rồi sao?”
“Ta vẫn còn trẻ như vậy?”
“Đáng sợ quá, đây chính là cảm giác đối mặt với cái chết khiến người ta phát run!”
Trong nháy mắt đủ loại suy nghĩ lóe lên trong đầu của nàng.
“Cút!”
Bỗng nhiên một quát lạnh lùng vang lên.
Một đường kiếm quang lóe lên bên người nàng xông thẳng đến tên tà đồ Chân Lý giáo ở trước mặt nàng.
Sắc mặt tên tà đồ Chân Lý giáo thay đổi đang muốn quay lại phòng ngự nhưng đã không kịp rồi.
Xùy!
Một kiếm rơi đầu!
Cơ thể của hắn cứng đờ ngay tại chỗ, cái đầu bay lên máu tươi phun trào ra từ cái cổ giống như suối, sau đó vô lực mà ngã xuống.
Ăn miếng trả miếng!
Lúc nãy tên tà đồ này đã chặt đầu đàn anh của Hứa Tuệ, bây giờ hắn cũng bị người ta chém đầu.
Nhân quả tuần hoàn, không hơn thế này!
Hứa Tuệ nhìn thấy huyết quang lóe lên ngay trước mắt, giọt máu rơi trên mặt nàng, sắc mặt của nàng trắng bệch đến dọa người không khỏi nôn ra một trận.
“Còn ngây ra đó làm gì, đi thôi!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng, sau đó nàng liền cảm nhận được cơ thể bị kéo chạy về phía trước.
“Vương Đằng!”
Nhìn thấy bóng dáng phía trước, trong lòng Hứa Tuệ đầy kinh ngạc, vừa rồi là do Vương Đằng cứu nàng.
Thực lực đó!
Ngay cả bọn người đàn chị Bàng Đan Văn cũng không bằng nữa?
Vương Đằng sao lại trở nên mạnh như vậy?
Hứa Tuệ đầy thắc mắc nhưng nàng biết lúc này không phải là lúc truy rõ đến cùng, vội vàng theo sát phía sau Vương Đằng.
Mấy tên tà đồ vốn đang vây quanh đám người Bàng Đan Văn nhìn thấy đồng bọn bị Vương Đằng giết chết liền tấn công về phía hắn.
“Chết tiệt!”
Vương Đằng chửi một tiếng đẩy Hứa Tuệ về phía trước.
“Ngươi đi trước đi!”
“Không được, ta không thể bỏ lại ngươi được.” Hứa Tuệ không hề suy nghĩ mà nói.
“Ngươi ở lại làm gì, kéo chân sau à?” Vương Đằng không hề nể tình nói, sau đó không để ý đến nàng nữa đi lên phía trước nghênh chiến với mấy tên tà đồ.
Bọn người Lâm Chiến nhìn thấy hắn bị vây đánh lần lượt quay lại trợ giúp.
“Đàn chị, tà đồ bị dẫn đi rồi, chúng ta đi trước.” Mấy học sinh bên cạnh Bàng Đan Văn giảm áp lực, vội vàng nói.
“Không được, bọn họ vì chúng ta mới bị vây đánh, chúng ta không thể không quan tâm được.” Bàng Đan Văn nghiêm mặt nói.
“Chúng ta đánh không lại mấy tên tà đồ đó, tên Vương Đằng và bạn của hắn mạnh, chúng ta qua đó chỉ gây thêm phiền phức thôi.” Có người sợ hãi nói.
“Ta không quan tâm, ta không đi, muốn đi thì các người tự đi đi, ta đi trước đây.”
Có người trực tiếp rời đi không thèm ngoảnh đầu lại khiến cho Bàng Đan Văn và Hứa Tuệ tức đến phát run, cũng coi như nhìn rõ được bộ mặt thật của đám bạn trước đây.
Những người còn lại do dự một lúc rồi tham gia vào chiến đấu với Bàng Đan Văn. Nhưng mà bọn họ rõ ràng xem nhẹ sức chiến đấu của đám người Lâm Chiến, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã giết sạch mấy tên tà đồ không tính quá mạnh.
“Đi thôi, đừng chậm trễ nữa!” Lâm Chiến nói.
Vương Đằng nhìn mấy người Bàng Đan Văn một cái, gật đầu nói: “Đi!”
Đám người nhanh chóng rời đi, cuối cùng cũng thoát khỏi quảng trường hỗn loạn đó.
Trên đường không khéo bọn họ lại gặp mấy sinh viên sợ chết bỏ chạy, đối phương hơi xấu hổ nhìn bọn họ sau đó quay đầu tức tốc chạy đi.
Bàng Đan Văn lắc đầu thở dài.
“Các người nhanh chóng rời khỏi đây đi, ta với đội trưởng còn có việc không đi cùng các ngươi được.” Vương Đằng nói với Hứa Tuệ.