Chương 186: Bong bóng của võ giả thất tinh
“Được, vậy chú ý an toàn.” Hứa Tuệ mấp máy môi cuối cùng chỉ nói được một câu như thế. “Vừa nãy cảm ơn các ngươi.” Bàng Đan Văn nói lời cảm ơn với đám người Vương Đằng, rất cảm kích.
...
Sau khi mấy người Hứa Tuệ rời đi, Vương Đằng và bọn người Lâm Chiến lúc này đứng trên một nóc tòa nhà ở đằng xa nhìn về phía Nhà Đấu giá Bond.
“Lần này Nhà Đấu giá Bond tổn thất lớn rồi!” Lâm Chiến thở dài nói.
“Cũng may tinh cốt của chúng ta đấu giá được rồi, bây giờ bán đấu giá để đề phòng chuyện ngoài ý muốn đều đưa tiền tại chỗ, giao hàng tại chỗ, tiền đã đến tay chúng ta, nếu không chúng ta cũng bị tổn thất rồi.” Liễu Yến nói.
“Mấy tên tà đồ Chân Lý giáo đó rốt cuộc là người nào?” Vương Đằng hỏi.
“Một đám điên tự cho là nắm giữ chân lý, cho rằng những người khác đều là ngu dân ngu ngốc.” Ngôn Cẩm Minh cười lạnh nói.
“Người thành lập Chân Lý giáo đều là một đám người có ý đồ riêng, chủ trương xâm chiếm nô dịch dị giới. Bọn họ dùng giáo lý để kiểm soát tà đồ, tẩy não tà đồ, để dễ bề sai sử.” Liễu Yến bổ sung.
“Xâm chiếm nô dịch dị giới?” Vương Đằng bị mục tiêu to lớn của đám người này làm cho kinh hãi.
“Cảm thấy khó tin đúng không, cho nên mới nói bọn họ là một đám điên.” Lâm Chiến khinh thường nói.
“Đây… bọn họ thật sự nghĩ như vậy?” Vương Đằng thật sự không thể nào hiểu nỗi.
“Còn có thể nghĩ như vậy, đơn giản chỉ là cảm thấy tài nguyên ở Dị Giới phong phú, muốn dùng cách này để bành trướng dị giới và đoạt lấy mà thôi. Chỉ là bọn họ không nghĩ mà xem, nếu đơn giản như thế, các nước trên toàn cầu sao lại duy trì cục diện hòa bình như hiện nay, dù sao thì có một vài nước vẫn luôn có tính xâm lược.” Lâm Chiến nói.
Đám Vương Đằng và Lâm Chiến đang trò chuyện trên sân thượng, đồng thời cũng quan sát thế cục của Nhà đấu giá Bond.
Cuối cùng hắn cũng biết được từ miệng mấy người Lâm Chiến rằng rốt cuộc Chân Lý Giáo là một nhóm người thế nào.
Chả trách họ sẽ bị người khác gọi là kẻ điên.
Với hành vi của họ, gọi là kẻ điên cũng đã nhẹ lắm rồi.
Dưới chân tòa nhà có tầm nhìn rộng rãi có thể nhìn rất xa.
Từ nơi này nhìn ra xa bằng thị lực của Vương Đằng, có thể nhìn thấy trên bầu trời có vài chấm đen thi thoảng lại va chạm nhau, phát ra tiếng nổ mạnh.
Đi bộ trên không!
Võ giả cấp Chiến Binh thất tinh!
Võ giả tu luyện đến ngũ tinh là nguyên lực có thể hóa cánh, ngưng tụ ra một đôi cánh ở sau lưng, có thể tự do bay lượn trên không trung.
Lục tinh cũng giống vậy.
Mà võ giả thất tinh lại có thể trực tiếp đi trên không, không cần sự hỗ trợ của đôi cánh nguyên lực nữa.
Mấy chấm đen đang chiến đấu trên trời kia tất nhiên là võ giả thất tinh.
Cuộc chiến đã kéo dài hơn một tiếng, những cường giả khác của Đông Hải chạy tới, cuối cùng cũng chém chết hết cường giả Chân Lý giáo.
Những tà đồ còn sót lại hoặc bị bắt giữ, hoặc là đã tháo chạy, không biết đã trốn vào ngõ ngách nào rồi.
Đám người này giống như chuột cống, khi muốn tìm chúng thì chẳng thấy tăm hơi, nhưng cứ thi thoảng lại chạy ra phá hoại bừa bãi, làm người ta thấy ghê tởm.
“Thật tiếc nuối bong bóng thuộc tính của võ giả lục tinh trước đó, đã qua lâu như vậy chắc là đã biến mất rồi!” Vương Đằng luyến tiếc thở dài, sau đó ánh mắt hắn bỗng sáng rực lên.
Bong bóng thuộc tính rơi xuống từ đám cường giả Chân Lý Giáo vừa mới bị giết chết kia nhất định không có biến mất.
Bây giờ đến đó vẫn còn kịp.
Thế nhưng đám Lâm Chiến cũng không muốn tham dự vào chuyện trong đó, những tà đồ Chân Lý Giáo kia không chừng đang trốn trong đám đông, ngộ nhỡ bị họ nhìn thấy, với logic điên khùng của đám người đó, quả thực là phiền toái vô cùng.
“Đừng đi xôm tụ nữa, tốt nhất là đừng có dính dáng đến loại tà giáo thế này, nếu không sẽ vô cùng phiền phức, thậm chí sẽ liên lụy người thân, họ đã không còn biết giới hạn của mình nữa rồi.” Lâm Chiến nhắc nhở.
“Yên tâm đi, đội trưởng. Ta sẽ không đi hóng chuyện đâu.” Vương Đằng gật đầu, nói.
“Vậy thì tốt, chuyện cũng hóng xong rồi, chúng ta trở về thôi. Trong hành trình dị giới lần này mọi người đều bị thương. Sau trận chiến vừa rồi, vết thương lại hơi trở nặng nữa, mẹ kiếp, cái đám tà đồ chết tiệt này! Mọi người hãy trở về thu xếp một thời gian, khi nào lại xuất phát đến dị giới thì đợi ta thông báo đi.” Lâm Chiến bực bội xoa ngực, không nhịn được mà nói tục một câu, vừa hận vừa cảm thấy bất đắc dĩ đối với bọn tà đồ đó.
“Số tiền đấu giá tinh cốt, lát nữa ta sẽ chuyển đến tài khoản của các ngươi, ngoại trừ dưỡng thương, các ngươi cũng phải quay về tăng cường thực lực cho tốt, đừng tốn tiền vào những chuyện linh tinh nữa, nhất là hai người Liễu Yến và Ngôn Cẩm Nguyệt, cái thói tiêu tiền như nước ấy, nhất định phải có chừng có mực đấy.”
Hắn tận tình khuyên bảo hai cô gái.
“Hừ, biết rồi, đúng là người đàn ông lằng nhằng!” Hai người Liễu Yến đảo mắt, hậm hực nói.
Ngôn Cẩm Minh cười ha hả.
Vương Đằng cũng cười thầm không thôi, không ngờ Lâm Chiến thô kệch thế mà cũng có một mặt như vậy.
Sau đó mọi người nói lời tạm biệt với nhau rồi tự rời đi.
Vương Đằng suy nghĩ một lúc, vẫn đi về phía Nhà đấu giá Bond.
Bong bóng thuộc tính của cường giả cấp Chiến Binh thất tinh thật sự quá quý hiếm, không thể bỏ lỡ được.
Nhưng giữa đường hắn chạy đi mua mũ và khẩu trang để che giấu bản thân thật kỹ càng, rồi mới chạy đến công ty đấu giá bằng tốc độ nhanh nhất.
Hắn cũng chưa đến gần mà vẫn duy trì khoảng cách xa nhất của cảm ứng niệm lực tinh thần.
Xung quanh nhà đấu giá đã không còn chỗ nào có thể vào nữa. Các thế lực như cảnh sát, quân đội, Sở Hộ thành đã hoàn toàn phong tỏa nhà đấu giá.
Khi Vương Đằng đang đi quanh quẩn xung quanh thì nhìn thấy vài người khả nghi.
“Người anh em, ngươi ở phân bộ nào vậy?” Một chàng trai cũng đội mũ đeo khẩu trang tiến đến, nói nhỏ.
“…”