Chương 187: Bong bóng của võ giả thất tinh (2)
Trong lòng Vương Đằng cả kinh, suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, sau đó hắn lập tức trừng mắt, lạnh lùng nói: “Còn ngươi là phân bộ nào? Có hiểu quy định hay không? Vậy mà cũng dám hỏi bừa nữa hả?” “Vâng, vâng, vâng, ta đã lỗ mãng rồi. Ta vừa mới vào giáo hội, vẫn chưa biết rõ rất nhiều quy định.” Chàng trai cười gượng và nói.
“…”
Vận may gì đây? Thật sự gặp phải tà đồ sao?
“Được rồi, việc ai người nấy làm đi, hai người chúng ta đều ăn mặc như vậy, ngươi không cảm thấy nổi bật sao?” Vương Đằng tức tối nói.
“Người anh em, ngươi quả là dân chuyên, suy nghĩ chu đáo hơn ta. Ta rút đây, tám giờ tối gặp ở khu nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô phía nam nhé.” Chàng trai vừa nói vừa chạy mất dạng như một làn khói.
Vương Đằng: “…”
Khu nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô phía nam!
Tám giờ!
Có vẻ hắn đã vô tình biết được địa điểm và thời gian tụ tập của tà đồ mất rồi, làm sao đây?
Online chờ, rất gấp!
Nhưng thời điểm bây giờ rõ ràng không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, hắn vừa mới bị người này trì hoãn một lúc, thời gian không đợi người, cần phải nhanh chóng tìm bong bóng thuộc tính.
Hắn đi loanh quanh bốn phía Nhà đấu giá Bond, quả nhiên nhìn thấy vài cái bong bóng thuộc tính khổng lồ.
“Lớn quá vậy!”
“Chắc chắn là bong bóng thuộc tính của cường giả, quá khủng khiếp, quá kinh khủng!”
Vương Đằng vui như mở cờ trong bụng, lập tức dùng niệm lực tinh thần dẫn dắt nó ra rồi trực tiếp nhặt lấy.
“Thiên phú kiếm pháp cao cấp x1”
Thiên phú kiếm pháp cao cấp!
Vương Đằng mừng như điên, là một loại thiên phú cao cấp sao?
Tu hành võ đạo có yêu cầu cực cao đối với thiên phú, thiên phú càng cao thì tu luyện càng nhanh, đây là chuyện ai cũng biết.
Có được thiên phú kiếm pháp cao cấp này rồi, Vương Đằng có thể sẽ nhanh chóng nắm giữ được các loại chiến kỹ kiếm pháp.
Cộng thêm ngộ tính của linh cảnh, hiệu quả tu luyện nhất định sẽ rất tuyệt.
Khi nào trở về nhất định phải thử một chút.
“Phần Thiên kiếm pháp x15”
Kiếm pháp địa giai đỉnh cấp!
Vương Đằng lập tức ngây người, kiếm pháp địa giai đỉnh cấp, hắn không phải đang nằm mơ chứ?
Không kịp suy nghĩ nhiều, trong đầu hắn xuất hiện một bóng người, bắt đầu diễn luyện “Phần Thiên kiếm pháp”.
Trong đầu Vương Đằng như có lửa cháy ngất trời, một kiếm chém ra có thể phẫn thiên chử hải, uy thế kinh người.
Một lát sau, Vương Đằng tỉnh táo lại.
Không ngoan được nữa rồi!
Bộ kiếm pháp địa giai đỉnh cấp này tổng cộng có mười ba thức, chỉ cách chiến kỹ thiên giai một bước ngắn, thậm chí nếu phát huy ra một kích mạnh nhất, đó đã là tương đương với chiến kỹ thiên giai rồi.
Mà cho dù là thức thứ nhất cũng có thể đánh ra uy lực ngang hàng với chiến kỹ huyền giai cấp thấp.
Nợ máu!
Nhất định là nợ máu đấy!
Cũng may hắn đã đến rồi, nếu không là đã bỏ lỡ mấy cái bong bóng này, không chỉ là tổn thất một trăm triệu đâu, mà cả tỷ cũng không mua được.
Quả nhiên bong bóng thuộc tính rơi từ cường giả đều là đồ tốt.
Cơ hội này ngàn năm có một.
Vương Đằng vui mừng không thôi, tiếp tục nhặt bong bóng thuộc tính còn sót lại.
Thế nhưng tiếp theo chỉ còn lại vài thuộc tính nguyên lực và thuộc tính tốc độ sức mạnh thôi.
“Nguyên lực hệ Hỏa x50”
“Tốc độ x35”
“Sức mạnh x40”
Không hổ là bong bóng của cường giả thất tinh, ngay cả nguyên lực cũng rơi nhiều như vậy, tổng cộng 50 điểm nguyên lực hệ Hỏa, còn có không ít thuộc tính sức mạnh và tốc độ, giúp thực lực hắn tăng vọt.
Vương Đằng thấy không còn bong bóng thuộc tính có thể nhặt nữa bèn xoay người rời đi, chỉ ở đó có một lúc thôi mà người của Sở Hộ thành đã chú ý tới hắn.
Người của Sở Hộ thành đuổi theo nhưng lại bị mất dấu ở con hẻm nhỏ, một người trong đó phát hiện trên vách tường bên cạnh có dán một tờ giấy.
“Ủa? Trên đó viết gì vậy?”
“Cẩn thận một chút!” Một người khác nhắc nhở.
“Không sao, một tờ giấy mà thôi.” Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn không chạm vào tờ giấy đó, chỉ là đến gần nhìn nội dung được viết trên đó thôi.
“Tám giờ tối, khu nhà kho bỏ hoang vùng ngoại ô phía nam! Tà đồ tụ họp!”
Mấy người họ liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
“Thật hay giả đây?”
“Mặc kệ thật hay giả, báo cáo lên trên trước đi, chúng ta không quản được chuyện này đâu…”
Trên đường trở về, Vương Đằng thầm suy tính.
Người của Sở Hộ thành biết được tin tức đó sẽ làm như thế nào?
Tối nay có cần đi theo qua đó xem thử không?
Nếu người của Sở Hộ thành đến đó, thế nào cũng sẽ có chiến đấu, thế thì chắc chắn sẽ rớt bong bóng thuộc tính, hay là hắn tới dự cuộc vui?
Nhưng có vẻ như hắn chạy đi chung vui nơi tụ họp của tà đồ thì có hơi tìm đường chết đấy!
…
Khi hắn về đến nhà cho thuê của phố đại học đã mười một giờ mấy, tùy tiện đặt đồ ăn gì đó, hắn ăn xong cơm trưa thì đi tới chi nhánh Lỗ Đại Sư.
“Lưu Tinh chùy và… cục gạch của ngươi!”
Lỗ Tự Sinh vừa nhìn thấy Vương Đằng thì lập tức nói.
Chẳng qua lúc hắn nói tới cục gạch, hắn thật sự hơi khó mở lời, cảm thấy điều này quả thật là một sự sỉ nhục.
Vương Đằng mỉm cười, im hơi lặng tiếng lượm mấy bong bóng rơi rớt khắp nơi trước.
Thuật Luyện tạo x8
Chùy pháp Lỗ thị x6
Hài lòng thỏa dạ!
Sau đó hắn nhìn sang phía bàn làm việc mà Lỗ Tự Sinh chỉ, có hai món vật phẩm đang để trên đó.
Một thứ tất nhiên chính là Lưu Tinh chùy hình dáng kỳ lạ.
Món còn lại thì là một gạch vàng lấp lánh ánh vàng… vô cùng chói mắt!
“Lưu Tinh chùy đạt tới tiêu chuẩn của binh khí cao cấp lục tinh, còn tốt hơn trong tưởng tượng của ta.” Lỗ Tự Sinh nói với vẻ khá tự đắc.
Vương Đằng cầm Lưu Tinh chùy lên quan sát tỉ mỉ, quyến luyến không muốn rời tay, nở nụ cười nói: “Vẫn là tay nghề của Lỗ Đại Sư cao siêu!”
“Ta thì không dám nhận xưng hô Lỗ Đại Sư.” Lỗ Tự Sinh lắc đầu, nói tiếp: “Còn về cục… cục gạch này, cũng đạt tới tiêu chuẩn của binh khí cấp thấp ngũ tinh, song ta chỉ nén nó rèn luyện, và thêm vào một số phù văn, sau này nếu có vật liệu tốt hơn, có thể hòa hợp tạo lại, tính dẻo khá mạnh!”
Vương Đằng cầm cục gạch vàng lên nhìn, đồng thời đặt trong tay ước lượng sơ qua, thử cảm giác, đúng là hết sức tiện tay.