Chương 188: Ba năm sau đó lại ba năm
“Ta đều rất hài lòng về hai món đồ này, quả nhiên tìm Lỗ Đại Sư các ngươi là đúng.” Vương Đằng nói. Dễ nhận thấy Lỗ Tự Sinh nhận được lời khen ngợi rất vui mừng, đồng thời cũng hết sức vênh váo, nói: “Đó là điều đương nhiên, danh tiếng Lỗ Đại Sư bọn ta đâu phải lừa bịp người khác.”
Vương Đằng trả hết tiền, sau đó rời khỏi chi nhánh Lỗ Đại Sư, gấp rút về nhà thử nghiệm uy lực của hai binh khí này.
Phố đại học.
Vùng lân cận nơi này có rất nhiều trường đại học, như các trường Sư Phạm Đông Hải, Công Nghệ Đông Hải, cho tới Đại học Đông Hải.
Lúc này đang là nghỉ hè, trong trường học căn bản không có bao nhiêu sinh viên.
Vương Đằng tùy ý tìm khu rừng nhỏ của một ngôi trường đại học, hắn nhìn xung quanh không người nào liền chui nhanh vào trong.
“Chỗ này đi!”
Vương Đằng xuyên qua khu rừng nhỏ, phát hiện trước mặt có một ao hồ nhỏ, bờ hồ còn có núi giả, chợt hai mắt của hắn sáng bừng.
Hắn khẽ động ý niệm, niệm lực tinh thần tuôn trào.
Lưu Tinh chùy hóa thành một tia sáng bay từ trong lòng bàn tay của hắn lên cao, giống như đã được sở hữu tính mạng, lủi vào rừng, xuyên vào bên trong đó, tiếp đó lại chìm xuống đáy hồ, đột nhiên hóa thành chín tia sáng, nhanh chóng nhảy giữa các bóng râm, cứ như đã xuyên qua cản trở của không gian.
Đây là thiên phú Bóng Tối của tinh cốt, có thể qua lại không ngớt trong bóng đen, quả thật là tuyệt phối với niệm lực tinh thần, tuyệt đối khiến người khác chẳng thể đề phòng.
Dưới sự khống chế của niệm lực tinh thần, Lưu Tinh chùy xuyên ra khỏi nước, chín tia sáng hợp lại thành một.
“Đi!”
Vương Đằng quát nhẹ một tiếng, Lưu Tinh chùy xuyên vào trong núi giả.
Phía trên núi giả lặng lẽ có thêm một lỗ hổng, Lưu Tinh chùy xuyên từ một bên khác ra ngoài.
Vương Đằng đưa tay ra, Lưu Tinh chùy chậm rãi hạ xuống tay hắn, hắn thở dài, làm thế nào cũng không che giấu nổi nét mừng rỡ trong mắt.
Tiếp theo hắn lại lấy gạch vàng ra, cũng dùng niệm lực tinh thần khống chế nó văng ra ngoài kia.
Khi nó sắp đập trúng núi giả, thoáng chốc hòa hợp nguyên lực bám ở bề ngoài của gạch vàng vào trong đó.
Sau khi phù văn trên gạch vàng nhấp nháy, trọng lượng của nó tăng vọt, sau đó đập lên trên núi giả.
Ầm!
Trong chớp mắt, núi giả vỡ vụn!
Vương Đằng bật cười ha ha, nếu dùng thứ này đánh người, quả thật quá sung sướng!
Hơn nữa có niệm lực tinh thần, chắc chắn là đập một phát trúng ngay!
“Vừa rồi là sao vậy? Hình như nghe thấy có tiếng nổ?” Đột nhiên, một giọng nói truyền từ phía ngoài khu rừng vào đây.
“Đi xem thử, đừng lại là học sinh chuyên ngành Võ đạo phá hoại nữa.”
“Đám ranh con này, không đứa nào bớt phiền cả.”
Vương Đằng hơi chột dạ, nguyên lực bộc phát, liền quét núi giả bị nứt vỡ xuống ao hồ, sau đó hắn nhanh chóng… bỏ chạy.
…
Vương Đằng về tới nhà thì đã nhận được tiền do Lâm Chiến chuyển qua.
Hai tỷ, trừ đi các chi phí của Nhà Đấu giá Bond, còn dư được một tỷ tám trăm triệu, sáu người, mỗi người ba trăm triệu.
Vương Đằng lập tức phung phí mua sắm một phen trên nội mạng của võ quán Cực Tinh.
Các thứ chiến phục, chiến thuẫn, không hề bỏ sót.
Hôm sau mới giao đồ tới.
Sau đó Vương Đằng không đi đâu nữa, ở nhà tu luyện, khi ngộ tính đạt tới linh cảnh, tốc độ tu luyện công pháp thăng cấp mau hơn rất nhiều, độ thuần thục nhanh chóng nâng cao.
Tiếp đó, hắn lại đổi sang tu luyện Phần Thiên kiếm pháp, thực nghiệm thử rốt cuộc thiên phú kiếm pháp cao cấp lợi hại ra sao.
Trong sân nhà cho thuê, tay Vương Đằng cầm chiến kiếm thần tốc khua múa.
Trên chiến kiếm bốc lên nguyên lực hệ Hỏa, ngưng tụ thành từng kiếm quang đỏ rực, nóng bỏng, ác liệt!
Một tiếng đồng hồ sau, hắn dừng lại, cầm kiếm đứng thẳng.
Phần Thiên kiếm pháp (nhập môn 18/100)
Trên giao diện thuộc tính, Phần Thiên kiếm pháp từ 15 điểm tăng trưởng tới 18 điểm, tốc độ tăng trưởng nhanh đến nỗi khiến người khác kinh ngạc.
“Sau này, có thể tiết kiệm một ít thuộc tính trắng để cộng vào ngộ tính và thiên phú.”
Vương Đằng suy nghĩ một hồi, thầm nói.
Trước đó thì hắn phát hiện, cùng với chiến kỹ và công pháp mà hắn biết không ngừng tăng lên, thuộc tính trắng không đủ dùng lắm.
Lúc này nhất thiết phải chia nặng nhẹ chủ yếu và thứ yếu, dễ nhận thấy ngộ tính và thiên phú mới là thứ mang tính căn bản, nâng cấp nó tới một mức độ cực cao, còn sợ chiến kỹ và công pháp không thăng cấp được sao.
Hắn nghĩ thông suốt vấn đề này, Vương Đằng cộng hết thuộc tính trắng mà trước kia hắn để dành lại vào ngộ tính, sau đó điên cuồng tu luyện chiến kỹ.
…
Buổi tối, tại khu nhà kho bỏ hoang vùng ngoại ô phía nam.
Một đám người lén la lén lút tụ tập ở trong một nhà kho cũ nát, vẻ mặt bọn họ cuồng nhiệt, đang khẽ giọng bàn bạc chuyện gì đó.
Trong nhà kho không có ánh đèn, chỉ có nến trắng rải đầy khắp nơi, phát ra ánh sáng hơi lờ mờ.
“Không ngờ thật sự có tà đồ tụ tập ở chỗ này.”
Một bên khác, nhân viên công tác của Sở Hộ thành núp trong một góc nào đó, thông qua ống nhòm từ xa giám sát tình hình trong nhà kho bỏ hoang.
“Bọn họ đã tới hết chưa?” Một nhân viên công tác Sở Hộ thành bên cạnh khẽ giọng hỏi.
“Đều tới từ sớm rồi, đang mai phục ở xung quanh đấy.”
“Thế thì tốt, nhiều tà đồ như vậy, đêm nay tóm cổ cả bọn, hì hì, chúng ta cũng xem như lập được công lớn.”
“Cũng không biết là ai báo tin, đúng là người tốt mà!”
“Nghe nói là người bộ dạng đáng nghi, ăn mặc rất giống tà đồ của Chân Lý giáo, ngươi nói có khi nào hắn là gián điệp không? Chính là kiểu người ‘Đã nói ba năm rồi, nhưng ba năm sau đó lại ba năm nữa, ba năm nữa lại ba năm nữa’ kia.”
“Chà, lại là đại lão ẩn núp sao!”
“Cảm thấy rất tội nghiệp, nhưng đúng là một người tốt!”
Người tốt nào đó đang ở trên đỉnh đầu của mấy nhân viên công tác Sở Hộ thành: “…”
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta phải làm gì đây?
Vương Đằng nghi ngờ thân phận của chính mình một hồi, không lẽ ta thật sự là một thành viên trong tà đồ, chẳng qua còn là gián điệp?
Xí xí xí!
Hắn liền lắc đầu, vứt suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu.
Gián điệp cái rắm!
Ta đây mới không muốn ba năm nối tiếp ba năm đâu, khổ lắm đấy.