Chương 189: Cuồng mà chế tạo đầu heo
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm mấy người ở dưới một cách nguy hiểm. Những người này khá rảnh rỗi nhỉ, dám ở đây tung tin đồn nhảm về ta, có phải nên tìm chút việc cho bọn họ làm không nhỉ?
Hắn suy nghĩ vậy, dùng niệm lực tinh thần khống chế một tảng đá, đập lên cánh cửa nhà kho bỏ hoang mà đám tà đồ tụ tập đó.
Lạch cạch một tiếng!
“Ai?” Tà đồ trong nhà kho giống như chim sợ cành cong, lập tức có mấy người nhanh chóng chuồn ra, nhìn quanh ngoài cửa.
“Đệt, đứa nào ném đá thế?” Chợt mấy nhân viên công tác của Sở Hộ thành mắng chửi, toàn bộ rụt lại thành một đống, tránh để tà đồ phát hiện.
“Đi xung quanh xem thử, đừng để xảy ra chuyện gì.” Một tà đồ trong số đó nói.
Mười mấy tên tà đồ chia ra dò xét khắp nơi.
“Mẹ kiếp, không trốn được nữa, động tay.”
Nhân viên Sở Hộ thành ẩn núp trong bóng tối hết cách đành đưa ra quyết định, vốn còn định đợi thêm một lát, giờ đây tên đã trên dây không thể không phát.
Địch ngoài sáng ta trong tối.
Thoáng chốc thì mười mấy tà đồ kia bị giải quyết một cách im hơi lặng tiếng, sau đó tất cả nhân viên Sở Hộ thành mai phục ở xung quanh bắt đầu hành động.
Đạn tạo sương, bom cay gì đó ném hết vào trong nhà kho.
“Thứ này là gì?”
“Toang rồi, bị lộ mất rồi, chạy mau!”
Tuy phần lớn tà đồ trong nhà kho là võ giả, có thể nín thở nhất thời, hoặc dùng nguyên lực ngăn cách, nhưng trong tình huống không chuẩn bị trước, vẫn có rất nhiều người trúng chiêu.
Nhân viên Sở Hộ thành đeo mặt nạ khẩu trang ùn ùn xông vào, kèm theo đó tiếng súng đoàng đoàng đoàng vang lên.
“Còn có chiêu này!” Vương Đằng vẫn núp trong bóng tối, đột nhiên hắn nhìn thấy thao tác này của Sở Hộ thành, có hiện tượng quen thuộc của phim cảnh sát và kẻ cướp, cmn đúng là mở mang tầm mắt mà!
Tất nhiên đám tà đồ sẽ không khoanh tay chờ chết, xôn xao phản kháng.
Nhất thời, từ trong nhà kho truyền ra tiếng nổ vang, tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét.
“Chậc chậc chậc, quyết liệt quá!” Vương Đằng xem náo nhiệt ở bên ngoài, chờ đợi thu gặt bong bóng thuộc tính.
Ầm!
Nhà kho bỏ hoang kia vốn đã lung lay sắp đổ, lúc này một đám võ giả chiến đấu trong đó, đặc biệt là sức phá hoại của Võ Giả cấp Chiến Binh tam tinh trở lên hết sức khiến người khác kinh ngạc, nhà kho không chống đỡ nổi nữa, rầm rầm sụp đổ.
Mấy bóng dáng dẫn đầu xông ra, chiến trường dời tới phía ngoài.
Khá nhiều tà đồ muốn nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy, đáng tiếc ngoài kia sớm đã mai phục sẵn lượng lớn nhân viên Sở Hộ thành.
Chỉ cần có một người xông ra ngoài thì bắt một người, toàn bộ bị bắt, chờ trở về ăn cơm nhà tù.
Hai mắt Vương Đằng sáng ngời, trông thấy rất nhiều bong bóng thuộc tính đang bồng bềnh trong nhà kho bỏ hoang, hắn phát động niệm lực tinh thần.
Lôi kéo!
Lượm nhặt!
Tốc độ x8
Sức mạnh x5
Nguyên lực hệ Thủy x2
Nguyên lực hệ Thổ x3
Nguyên lực hệ Kim x1
…
Chỉ chớp mắt, lượng lớn sức mạnh, tốc độ và thuộc tính nguyên lực vào sổ, mấy thứ này đều là thuộc tính thường thấy nhất.
Thuộc tính nguyên lực cũng là nguyên lực ngũ hành, không xuất hiện thuộc tính nguyên lực biến dị.
Nhìn dáng vẻ thuộc tính biến dị xác thực hơi ít ỏi, võ giả tầm thường thông thường đều sở hữu nguyên lực ngũ hành.
Có lẽ trước đó hắn có thể đụng phải ba loại thuộc tính nguyên lực biến dị như hệ Phong, hệ Băng, hệ Độc là do hắn đã gặp vận may hiếm có.
“Không ngờ trong số những tà đồ này lại có không ít võ giả.” Vương Đằng cảm thán một câu, sắc mặt hắn hơi nặng nề.
Từ đây có thể thấy thế lực của tà đồ lớn chừng nào.
Những người này phân bố toàn cầu, tồn tại khắp nơi, lần này có thể bắt được một đám như thế, cũng xem như vì dân trừ hại.
“Ủa, lại chạy vào trong tầm mắt ta.” Vương Đằng thấy một tà đồ phía dưới, cầm cục gạch trên tay.
Vèo!
Một gạch vụn lao ra ngoài.
Hai mắt tà đồ trợn trắng, vẫn chưa biết như thế nào, chỉ cảm thấy đau đầu thì đã bất tỉnh nhân sự.
Ngộ tính x2
Tinh thần x2
Hai mắt Vương Đằng bừng sáng, trong lòng mừng rỡ: “Ha ha ha, quả nhiên làm cục gạch sáng suốt quá mà.”
Nhặt!
Sau đó hắn tiếp tục khống chế cục gạch đập một trận thật mạnh lên đầu của tà đồ này.
Tinh thần x1
Ngộ tính x1
Tinh thần x1
Hắn đập đến khi không còn tinh thần và ngộ tính rơi xuống thì tà đồ này đã biến thành đầu heo.
Không bao lâu sau, hai nhân viên Sở Hộ thành trùng hợp đi ngang qua phát hiện được tà đồ đầu heo ngất xỉu dưới đất.
“Ủa, sao tà đồ này lại nằm ở nơi này?”
Hai người nhìn kỹ lại liền giật mình.
“Ôi mẹ ơi, ai ra tay ác vậy, cũng đánh người ta thành đầu heo rồi.”
“E rằng là đồng nghiệp nào đó, không lẽ là người thiên về bạo lực ẩn giấu, không chọc nổi không chọc nổi.”
Hai người quyết định sau này chắc chắn phải khiêm tốn làm người ở trong tổ chức, có một số người tuyệt đối không thể trêu ghẹo, tránh bị đánh thành đầu heo.
Hai người vốn muốn tới phía trước chi viện, nhưng chắc chắn phải bắt tà đồ này lại.
Thế là tà đồ bị bọn họ kéo đi.
Vương Đằng thầm nở nụ cười, hắn phát hiện mấy nhân viên Sở Hộ thành này ai nấy đều rất giỏi hoang tưởng, không việc gì chỉ thích ảo tưởng, suy diễn đủ thứ thiết lập nhân vật lạ lùng.
“Ủa, lại thêm một người, ta đập!”
Hắn lần nữa trông thấy một tà đồ đi đơn lẻ tiến lại gần, cục gạch không hề do dự lao tới đó.
Thình thịch!
Tà đồ ngã xuống bất tỉnh.
Thịch thịch thịch!
Nhân lúc không ai để ý, cục gạch đập mạnh, lại một đầu heo ra đời, Vương Đằng lần nữa thu hoạch một loạt thuộc tính ngộ tính tinh thần.
Hai nhân viên Sở Hộ thành kia xử lý xong tà đồ đầu heo thứ nhất, khi bọn họ trở về, nhìn thấy tà đồ đầu heo thứ hai dưới đất, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhìn sang xung quanh.
“Phù… Chắc đi rồi nhỉ?”
“Lôi về trước?”
Hai người kéo tà đồ đầu heo thứ hai đi.
Bọn họ lần nữa quay về, nhìn thấy tà đồ đầu heo thứ ba bị đánh ngất dưới đất.
“Hô hô, ta cảm thấy chắc chắn vị đại nhân đó đang mai phục ở gần đây, chúng ta dứt khoát kéo thi thể giúp hắn đi.”
“Có lý có lý.”