Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 190: Tùy tiện ghẹo con gái là phạm pháp đấy không biết sao!

Chương 190: Tùy tiện ghẹo con gái là phạm pháp đấy không biết sao!

Hai nhân viên Sở Hộ thành toát mồ hôi lạnh, ngay cả xưng hô cũng đổi thành đại nhân, sợ rằng có chút giọng điệu bất kính sẽ bị nghe thấy, hắn cảm thấy không vui thì cũng sẽ đánh bọn họ thành đầu heo. Tên thứ tư, tên thứ năm phía sau… Hai nhân viên Sở Hộ thành bận chết đi được.
Bọn họ kéo xong tà đồ đầu heo thứ chín thì lau nhẹ mồ hôi trên trán rồi thở dài, nhìn xem khiến bọn họ mệt biết chừng nào.
“Chúng ta là máy móc kéo thi thể không cảm tình.”
Hai người nhìn nhau, nở nụ cười cứng nhắc hiểu rõ lòng nhau.
Vương Đằng cảm thấy mình khó quá, nhịn cười nhịn đến nỗi hết sức vất vả, ánh mắt tỏ ra thương hại nhìn sang hai nhân viên Sở Hộ thành kia.
“Chắc không phải bị chơi hư rồi chứ?”
Theo thời gian trôi qua, một đám tà đồ, người thì bị giết, người thì bị bắt, không một ai may mắn thoát khỏi.
Hai máy móc kéo thi thể trước sau tổng cộng kéo hết mười hai tà đồ đầu heo, bận tối mày tối mặt.
Giờ phút này, bọn họ nhìn mười hai tà đồ chồng chất vào nhau như ngọn núi nhỏ trước mắt, xung lực thật sự không nhỏ.
“Cuồng ma chế tạo đầu heo!”
Hai người đồng thời rùng mình, từ máy móc kéo thi thể không cảm tình hồi phục bình thường, chợt trong lòng nảy ra suy nghĩ này.
Lần này, Sở Hộ thành tốn rất nhiều công sức, điều động vô số nhân viên chiến đấu, nhất là sở trưởng Sở Hộ thành chủ trì lần vây bắt này chịu áp lực khá lớn.
Dù sao bắt nguồn của tin tức chỉ là một tờ giấy không biết tên, ngay cả người tố giác cũng không biết là người nào.
Ai biết rằng có phải chọc ghẹo bọn họ không, thậm chí điều đáng sợ hơn, lỡ như là một trò bịp, bọn họ rất có thể tổn thất vô cùng nghiêm trọng trong hành động lần này.
Mọi thứ này đều nằm trong cân nhắc, lượng lớn nhân viên chiến đấu không phải nói điều động thì điều động được.
Xảy ra vấn đề thì sở trưởng Sở Hộ thành phải chịu trách nhiệm.
Cũng may kết quả là tốt, nội dung trên trang giấy đó cũng không phải giả dối, lần này bọn họ hoàn toàn là một công to.
Giờ phút này, Đàm sở trưởng của Sở Hộ thành nhìn từng đống tà đồ trước mặt, trong lòng hắn rất vui mừng, song trên mặt vẫn phải giữ uy nghiêm của lãnh đạo, thỉnh thoảng vỗ nhẹ bờ vai của thuộc hạ, miễn cưỡng hai câu.
Khi hắn đi ngang ngọn núi nhỏ mười hai đầu heo xếp chồng thì hơi ngẩn người.
“Tiểu Lưu, chuyện này là như thế nào? Sao ra tay mạnh như vậy, thủ phá không nhân đạo lắm, tuy tà đồ tội ác tày trời, khiến người khác chán ghét, nhưng Sở Hộ thành chúng ta nói nhân đạo mà, thủ pháp phải văn minh!” Đàm sở trưởng lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng nói.
Thủ pháp phải văn minh?
Con mẹ nó thủ pháp phải văn minh!
Nếu người trước mặt đây không phải cấp trên thì hai người Tiểu Lưu đã cãi lại từ lâu rồi.
Sở Hộ thành chúng ta làm việc từng có lúc nào nhân đạo chứ?
Tiếc là bọn họ không có gan này.
Bọn họ vẫn cần công việc, xã hội hiện nay, chăm lo nuôi dưỡng gia đình không dễ dàng, không thể để mất công việc.
Tiểu Lưu nở nụ cười nịnh bợ nói: “Sở trưởng nói đúng, tuy nhiên, việc này không phải do bọn ta làm, bọn ta chỉ phụ trách kéo bọn họ về đây.”
“Không phải các ngươi? Thế là ai?” Đàm sở trưởng nghi ngờ nói.
“Bọn ta cũng không biết, nhưng chắc là người của chúng ta.” Tiểu Lưu cười gượng nói.
“Các ngươi không lừa ta chứ?” Đàm sở trưởng vẫn không tin lắm.
“Sở trưởng, bọn ta gạt ai cũng không dám lừa ngươi, nếu ngươi không tin, bọn ta có thể thề độc.” Tiểu Lưu giơ một bàn tay lên muốn lập thề.
“Được rồi được rồi.” Đàm sở trưởng xua tay, vuốt cằm nói: “Không ngờ Sở Hộ thành chúng ta còn có nhân tài như vậy.”
Hai người Tiểu Lưu: “…”
Vừa rồi là ai nói như thế không nhân đạo không văn minh? Lúc này lại nói là nhân tài rồi.
Sở trưởng, ngươi như vậy là hai tiêu chuẩn đấy!
Ngươi tiếp tục như vậy sẽ mất đi hai nhân viên xuất sắc đó.
“Khụ khụ, hai ngươi khá lắm, làm việc thật tốt, ta rất vừa ý các ngươi.”
Có vẻ như Đàm sở trưởng cũng phản ứng lại, liền vớt vát lại, sau đó chắp hai tay sau lưng, chậm rãi ung dung rời đi.

Vương Đằng trở về nhà cho thuê của phố đại học, phát hiện làm một hồi thì cũng có hơi đói bụng, thế là hắn đã lên Mỹ Đoàn đặt đồ ăn về.
Đồ nướng và coca cola!
Buổi tối thì phải ăn như vậy.
Cuộc sống thật tốt đẹp!
Mập?
Đó là gì, hắn là võ giả, còn sợ mập sao!
Nhân lúc đồ ăn vẫn chưa tới, Vương Đằng kéo giao diện thuộc tính ra xem.
Tinh thần và ngộ tính đều tăng lên không ít.
Cho dù đều là tinh thần và ngộ tính cấp bậc bình thường, nhưng được cái số lượng lớn.
Ngộ tính: Linh cảnh (12.5/100)
Tinh thần: Linh cảnh (4.5/100)
Sau đó chính là ngũ hành thuộc tính, đều có sự tăng trưởng.
Đặc biệt là ngoài thuộc tính hệ Hỏa ra, bốn thuộc tính còn lại đều đang tiến về phía cấp bậc nhị tinh.
Vương Đằng không có lãng phí thời gian, ngộ tính nâng cao lập tức ngựa không dừng vó bắt đầu tu luyện chiến kỹ.
Bốn mươi mấy phút sau, đồ ăn đã tới.
Hắn mở cửa đi ra ngoài, một anh shipper đang đứng ở cửa.
“Chào, đồ ăn của ngươi!” Giọng điệu của hắn rất tốt.
Vương Đằng gật đầu, nói tiếng cảm ơn, buổi tối còn giao đồ ăn ở ngoài, cuộc sống đều không dễ dàng.
Anh shipper giao xong nhà này, lại đi đến một nhà khác sát vách, người ra mở cửa là một cô gái khá xinh đẹp, Vương Đằng không để ý tới nữa, trực tiếp đóng cửa lại, cũng không về phòng, chuẩn bị ăn khuya ngay trong sân.
Hắn vừa ngồi xuống thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.
Vương Đằng cau mày lại, đứng dậy mở cửa, trông thấy người đang đứng ngoài cửa chính là cô gái hàng xóm đó.
Nàng mặc quần ngắn áo sơ mi, cột búi tóc cao, tỏ ra tuổi trẻ đẹp đẽ, trông dáng vẻ hơn hai mươi tuổi, là cô gái xinh đẹp nhan sắc trên tám mươi điểm.
“Chào, vừa rồi anh shipper đó đã cầm nhầm đồ ăn, ta thấy địa chỉ trên đó hình như là của ngươi, ngươi có thể xem thử phải chăng đã nhầm lẫn với ngươi không.” Cô gái xinh đẹp đang xách đồ ăn trên tay, hơi ngượng ngùng nói với Vương Đằng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất