Chương 198: Loài Hắc Ám (3)
Ngoài ra, mấy môn công pháp cũng đang tiến bộ nhanh chóng! Nguyên lực công pháp chỉ phân ra bốn cấp bậc nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn!
Trong đó ba võ công Hoàng giai là Xích Viêm Quyết, Huyền Băng Quyết, Hoàng Thổ Công này đã luyện được đến viên mãn.
Chỉ có Phong Linh công là công pháp Huyền giai, khó khăn lắm chỉ mới luyện đến đại thành, muốn đạt tới viên mãn còn cần một chút thời gian.
Ngộ tính cấp bậc linh cảnh, thật sự là không luyện không biết, luyện vào lại rất giật mình.
Đối với võ giả có ngộ tính không cao, cho dù là luyện chiến kỹ hay công pháp, đều rất khó đạt đến đại thành, thậm chí viên mãn, tốc độ tu luyện cực kỳ chậm chạp.
Thế nhưng những thiên tài có ngộ tính cực cao kia, khi luyện tập công pháp chiến kỹ, căn bản là đơn giản như đang uống nước ăn cơm vậy.
Vương Đằng dùng thời gian một tháng, nhìn như rất nhanh, nhưng nếu đi so với thiên tài chân chính, chỉ sợ có vẻ vẫn không bằng.
Mà chỗ tốt khi công pháp tăng lên tới viên mãn đó là, tốc độ hấp thu nguyên lực tinh luyện trở nên cực nhanh.
Bởi vậy tốc độ tu luyện của thiên tài mới nhanh như vậy, mà võ giả có tư chất bình thường sẽ chỉ bị bỏ lại càng xa, chính là như này.
Trừ cái đó ra, Vương Đằng cũng bớt thời giờ luyện kỹ thuật đấu súng.
Hắn đặc biệt tìm những tinh thú có tốc độ nhanh, thân hình linh hoạt để luyện tập, hiệu quả ngược lại rất không tệ, chỉ là có chút phí đạn.
Kỹ thuật đấu súng (tiểu thành 25/100)!
Tiểu thành, kỹ thuật đấu súng tương đối khó, chỉ mới đạt tới tiểu thành thôi.
Tiếp theo là thay đổi ở phần ngộ tính và tinh thần.
Ngộ tính: Linh cảnh (15/100)
Tinh thần: Linh cảnh (5/100)
Hai loại thuộc tính này càng khó để tăng lên, cũng may còn có thuộc tính trắng, có thể thêm điểm.
Đây đều là sự tăng lên về mặt thực lực, của cải thu về được đương nhiên không cần nhiều lời, nhẫn không gian của Vương Đằng gần như đã đầy.
“Hô!”
Vương Đằng không khỏi thở phào một hơi, duỗi lưng một cái, nằm xuống tán cây, nhìn qua ánh trăng sáng trên bầu trời đêm, tâm trạng cực kỳ tốt.
Bây giờ đã trở thành võ giả tam tinh, hơn nữa còn là võ giả tam tinh có nguyên lực Ngũ Hành sánh vai cùng.
Coi như chạm mặt võ giả tứ tinh, Vương Đằng cũng dám chọc một chút.
“Cũng sắp khai giảng rồi, hiện giờ coi như nên quay về thôi.” Vương Đằng lẩm bẩm.
Đang nghĩ ngợi vài chuyện, hắn đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt chuyển về một hướng.
“Có động tĩnh!”
Thân hình Vương Đằng lóe lên, che giấu bản thân đi, thu khí tức toàn thân về, nguyên lực ẩn núp, không hiển lộ bất cứ thứ gì.
Tiếng bước chân, tiếng xào xạc cọ xát vào lá cây…
Tiếng vang từ truyền đến nơi xa càng ngày càng gần.
“Là ai? Vội vội vàng vàng như thế, chẳng lẽ là chạm mặt tinh thú rồi? Không đúng, nếu là tinh thú, làm sao lại chỉ có tiếng bước chân của loài người.” Vương Đằng nhíu mày, các loại suy nghĩ trong đầu nhanh chóng hiện lên.
....
“# $%! (Đi mau!)”
Một tiếng la đột nhiên vang lên, mang theo vẻ kinh hoảng.
“Ngôn ngữ thông dụng của dị giới!”
Vương Đằng nghe ra ý mà tiếng la kia muốn biểu đạt, song song cũng xác nhận thân phận của đối phương, không phải là người của Địa tinh.
Hơn nữa, rất hiển nhiên, bọn hắn quả thực gặp phải phiền phức!
Đối với thổ dân ở dị giới, Vương Đằng không có nhiều sự thông cảm lắm, chỉ âm thầm trốn đi mà quan sát.
Mấy thân hình nhanh chóng chạy vội đi trong đêm tối, bọn hắn rất nhanh đã tới trước mắt.
Trong đó một bóng người cực kỳ cao lớn, chừng hơn ba mét, còn có một người lại chỉ trên dưới một mét ba.
Hai người quả thực là hai thái cực!
Ba người còn lại ngược lại không có gì quá khác biệt so với người bình thường.
“Tộc Cự Nhân!”
“Tộc Ải Nhân!”
Trong đầu Vương Đằng hiện lên thông tin liên quan tới hai chủng tộc này.
Tộc Cự Nhân và tộc Ải Nhân là hai chủng người hoàn toàn tương phản bên trên đại lục Tinh Võ.
Tộc Cự Nhân thân cao như nhau đều là từ hai mét năm trở lên, hơn nữa từng người đều cường tráng dị thường, là chiến sĩ đại lực trời sinh.
Tộc Ải Nhân thì ngược lại, tộc nhân chưa bao giờ cao hơn một mét năm, bọn họ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, có sở trường về măt tốc độ, là thích khách trời sinh.
“Thú vị đấy, đây cũng là một tiểu đội võ giả!”
Vương Đằng đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm.
Một người bên trong tiểu đội này bỗng nhiên bị đẩy vào bụi cỏ rậm rạp đen nhánh bên cạnh, tất cả mọi người chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen chợt lóe lên.
“Đó là thứ gì?” Nét mặt Vương Đằng đột nhiên biến đổi, nháy mắt ngưng trọng lên.
Ngay cả hắn đều không có thấy rõ!
Linh thị!
Hắn lập tức vận dụng thiên phú linh thị, quét mắt về bốn phía.
“Đi nơi nào rồi?”
Ánh mắt của hắn nhanh chóng đảo qua, lần thứ nhất chẳng phát hiện được cái gì, lần nữa đảo qua, tốc độ chậm lại, rốt cục phát hiện một chỗ dị thường.
Một vầng sáng màu đen đang giấu ở trong bụi cỏ, gần như hòa làm một thể với đêm tối.
Nếu không phải ở khu vực màu đen kia còn có chút ánh sáng nhạt tỏa ra, Vương Đằng có nhìn mấy lần đều không thể phát hiện được dị thường.
“Nguyên lực mang vầng sáng màu đen?” Trong lòng hắn khẽ kinh ngạc, tràn đầy nghi hoặc.
....
“Đừng đi!”
Những người kia thấy đồng bạn kêu thảm rồi bị đẩy vào trong tối, nét mặt biến đổi, có người muốn đi cứu viện, lại bị giữ chặt.
“Cảnh giác!” Có một giọng nữ chợt vang lên.
Mấy người nháy mắt vây thành một vòng, dựa lưng vào nhau, nhìn về bốn phía
Tất cả âm thanh tựa như biến mất trong nháy mắt, tiếng côn trùng kêu vang đều nghe không được chút nào nữa, bốn phía rơi vào yên lặng hoàn toàn.
“Nhất định là loài Hắc Ám!”
“Chạy không được, đụng tới loài Hắc Ám, chạy trốn chỉ có một con đường chết, liều chết một trận, có lẽ còn có một ít hi vọng sống.”
“Đáng chết, nơi này làm sao lại xuất hiện loài Hắc Ám!”
“Chuyện này không thể coi thường, chúng ta phải có người còn sống, nhất định phải truyền tin tức này về.”
Mấy người cùng lúc đề phòng bốn phía, âm thanh không ngừng vang lên.
“Loài Hắc Ám?” Vương Đằng có hơi choáng váng, lại nghe được một danh từ mới, hơn nữa còn làm người không có chút đầu mối nào.
“Nghe giọng điệu của bọn hắn, loài Hắc Ám này cực kỳ đáng sợ, thậm chí quan hệ rất lớn, còn phải truyền tin tức trở về.”
“Vầng sáng màu đen kia chính là thứ gọi là loài Hắc Ám sao?”
Vương Đằng chỉ vừa phân tâm một lát, lúc nhìn về khu vực chỗ có vầng sáng màu đen vừa rồi lần nữa, đã không thấy đâu, điều này khiến hắn đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.