Chương 199: Mặt quỷ
Vương Đằng đã bỏ lỡ bóng dáng của thứ gọi là loài Hắc Ám, hắn điên cuồng quét quanh bốn phía, muốn tìm ra nó lần nữa. Nhưng sắc mặt hắn dần trở nên khó coi.
Thứ quỷ quái kia… không thấy đâu nữa!
Yên lặng!
Vắng ngắt!
Xung quanh truyền đến tiếng gió, phảng phất như có ai đang nghẹn ngào.
Trong rừng cây tươi tốt xung quanh đột nhiên vang lên tiếng sột soạt, sột soạt.
Rừng Ám lại nổi lên sương mù…
“Chết tiệt!”
Vương Đằng nghe được tiếng chửi nhỏ của tiểu đội bốn người bên dưới, trong bầu không khí quỷ dị này, bọn họ lâm vào trong bất an vô cùng.
“Cứ kéo dài như vậy không phải là biện pháp, nhất thiết phải rút lui!”
“Không được, một khi tách ra, chúng ta sẽ lập tức sẽ bị đánh tan từng người.”
…
Càng chờ đợi, càng lo lắng.
Tiểu đội võ giả kia có người không muốn ngồi chờ chết, nhưng rút lui hiển nhiên cũng không phải biện pháp gì tốt.
Loài Hắc Ám trong chỗ tối giống như một người thợ săn có tính nhẫn nại cực tốt, có lẽ nó đang chờ một cơ hội, cơ hội tiểu đội bốn người kia tự động tách ra.
Không dùng phân tán quá rộng, chỉ cần từ lúc thoát khỏi trạng thái lưng tựa lưng, nó liền có cơ hội ra tay.
“Đi đâu rồi?”
Vương Đằng cũng bị không khí quỷ quái này ảnh hưởng, tâm thần căng thẳng, tìm kiếm bóng dáng loài Hắc Ám khắp nơi.
“Cứ cảm thấy có điểm gì đó là lạ!”
Trong phút chốc, hắn đột nhiên có cảm giác như có mũi nhọn sau lưng, cổ từ từ quay qua, lúc quay tới góc bốn mươi lăm độ, rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt đang từ từ nhích lại gần mình.
Một sinh vật hình người đảo qua bên cạnh trên nhánh cây, tứ chi nắm chặt lấy nhánh cây, mặt đối mặt với Vương Đằng.
Đây là một khuôn mặt như thế nào?
Mặt quỷ!
Một khuôn mặt quỷ xấu xí dữ tợn!!!
Con ngươi đỏ tươi đục ngầu, trên mặt rải rác sọc đen, xung quanh trán nổi lên mạch máu màu xanh sẫm.
Mặt nó giống vượn, lại giống người, quỷ dị vô cùng, làm cho người ta sợ hãi!
Khó trách làm sao cũng không tìm được, thứ này thế mà phát hiện hắn, còn mò tới.
“Fuck!”
Con ngươi Vương Đằng co rụt lại, lập tức văng tục, không chút nghĩ ngợi, niệm lực tinh thần điên cuồng trào ra, hình thành một luồng lực xung kích.
Ầm!
Loài Hắc Ám đánh tới Vương Đằng.
Lại không nghĩ đến nhân loại này đột nhiên bộc phát ra một lực trùng kích vô hình, lập tức bị đụng bay ra ngoài.
Vương Đằng cũng mượn lực đẩy ngược nhanh chóng lùi lại phía sau, rơi xuống trên mặt đất.
Bốn người phía dưới đều nhìn ngây người.
Một màn này xảy ra quá đột ngột, bọn họ căn bản còn không biết chuyện thế nào, một bóng người từ trên cây rơi xuống.
“Ngươi là ai?” Một người trong đó quát.
Nghe giọng thì là cô gái trong duy nhất đội ngũ này, nàng nói tiếng thông dụng dị giới.
“Bây giờ còn quan tâm ta là ai? Trước tiên giải quyết thứ quỷ quái kia rồi lại nói.” Vương Đằng cũng dùng tiếng thông dụng dị giới trả lời.
Nói xong, hắn lập tức quay đầu nhìn lại hướng loài Hắc Ám kia bị đụng bay.
Nhưng nó lại biến mất lần nữa trong tầm mắt Vương Đằng.
“La Nhã, tên này không thể tin, lén lút trốn trên cây, ai biết là địch hay bạn, nếu không phải bị loài Hắc Ám bức ra, nói không chừng vẫn đợi trong tối đánh lén chúng ta.” Một người con trai khác trong đội lên tiếng.
“Chúng ta không có lựa chọn, trước tiên giải quyết loài Hắc Ám!”
La Nhã, cũng chính là đội trưởng của đội ngũ này, chân thật đáng tin nói.
Người đàn ông kia ngậm miệng lại, không nhiều lời nữa, chỉ nhắc nhở một chút để trong lòng La Nhã hiểu rõ là được.
“Cẩn thận, trên đầu các ngươi!” Vương Đằng bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
Hắn gần như không do dự, cùng lúc nói ra, cầm chiến kiếm trong tay, nguyên lực đỏ rực bộc phát, chém về phía khoảng không trên đỉnh đầu đám người.
Gràooo!
Một tiếng gầm lên giận dữ.
Vương Đằng chỉ thấy bàn tay loài Hắc Ám đánh về phía trước, một tia hắc quang chợt loé, lại trực tiếp đập tan kiếm quang của Vương Đằng.
Bốn người kia rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng cũng là võ giả kinh nghiệm phong phú, ngay sau đó lập tức phát ra công kích của từng người.
Cùng lúc khi công kích của Vương Đằng bị đập tan, bốn luồng công kích theo sát mà tới.
Keng!
Vương Đằng chỉ thấy một bóng đen chợt loé, lập tức từ công kích của bốn người biến mất không thấy.
Tiếng gió rít gào!
Một luồng kình phong từ phía sau lưng ập tới.
Vương Đằng không quay người, thế nhưng cũng không bị kình phong làm bị thương chút nào.
Keng!
Sáu thanh phi đao xuyên qua trong bóng đêm, tạo thành một tấm lưới vừa có thể công, vừa có thể thủ sau lưng hắn, luồng kình phong kia chỉ đánh vào trên phi đao mà thôi.
Thời điểm giao kích, va chạm ra tia lửa!
Vương Đằng xoay người, thấy được bóng đen kia tứ chi chạm đất, lợi trảo đen nhánh cực kỳ sắc bén, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Vừa nãy nếu không phải bị phi đao ngăn cản, một trảo kia đủ để hắn đăng xuất rồi.
Loài Hắc Ám kia thấy đòn này không được, lập tức trốn xa, dựa vào tốc độ kinh khủng khó đoán trong bóng đêm, trong nháy mắt liền biến mất vào bóng tối.
Sắc mặt Vương Đằng có chút không tốt, âm thầm may mắn.
Thứ quỷ kia thực sự thật khó dây dưa, nhất định phải xốc lên mười hai phần tinh thần mới được.
Mặc dù thiên phú linh thị của hắn có thể nhìn thấy, nhưng tốc độ của loài Hắc Ám này cực nhanh, không ngừng biến hóa vị trí.
Lại thêm thiên phú quỷ dị gần như có thể dung nhập vào trong bóng đêm kia, không để ý thì sẽ bỏ qua nó.
“Ngươi có thể nhìn thấy nó!”
Một bên khác, cô gái tên La Nhã sửng sốt hỏi.
Hai lần!
Một lần nhắc nhở bọn họ, một lần tự mình tránh đi công kích của loài Hắc Ám.
Đây tuyệt đối không phải vận khí, người đàn ông trước mắt này có thể nhìn thấy loài Hắc Ám, La Nhã gần như có thể xác định.
“Ta sẽ nhắc nhở các ngươi.” Vương Đằng không nhiều lời, nhưng câu nói này tương đương với biến tướng trả lời nàng.
La Nhã gật đầu, không hỏi tới nữa, trong mắt lại không khỏi hiện lên vẻ vui mừng.
Ba đồng đội của nàng cũng lộ vẻ vui mừng ra mặt.
Nhiều thêm một người tiếp viện có thể nhìn thấy loài Hắc Ám, lần này không chừng thật sự có thể trốn được một mạng từ trong tay loài Hắc Ám.
“La Nhã…”