Chương 200: Đồng hóa
Bỗng nhiên, trong bầu không khí tĩnh mịch xung quanh, một âm thanh yếu ớt từ trong bụi cỏ bên cạnh truyền đến. “Mâu Long!” Đám người La Nhã không khỏi hoảng sợ kêu lên.
“Cứu ta, cứu ta…” Một bóng đen từ trong bụi cỏ leo ra, giọng nói khàn khàn, cực kỳ yếu ớt.
Một nửa cơ thể của hắn vẫn còn ở trong lùm cây, chỉ có nửa người trên bò ra, đưa tay vươn về phía đám người La Nhã, tựa như một người sắp chết đang khẩn cầu người khác kéo hắn một tay.
Xung quanh tràn đầy sương mù, khuôn mặt hắn bao phủ trong bóng râm, hoàn toàn không thấy rõ lắm.
“Mâu Long, tốt quá rồi, ngươi không chết.” Một người trong tiểu đội La Nhã đang muốn tiến lên, lại lập tức bị đồng đội tộc Cự Nhân giữ chặt lại.
“Côn Kỳ, ngươi làm gì? Mâu Long bị trọng thương, chúng ta phải cứu hắn!” Người đàn ông bị giữ chặt gấp gáp nói.
“Đừng đi, có điểm gì đó là lạ!” Giọng Côn Kỳ tộc Cự Nhân thô cuồng, ngưng giọng nói.
Vương Đằng vừa định nhắc nhở bọn họ, bởi vì dưới thiên phú linh thị, trên người Mâu Long cũng tản mát ra hắc quang, giống y đúc loài Hắc Ám kia.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt hắn nghiêm trọng, có chút nghĩ không thông.
“Cứu ta…”
‘Mâu Long’ còn đang cầu cứu, giọng nói thê lương, khiến cho những người đồng đội của hắn vô cùng không đành lòng, ngay lúc tất cả mọi người đều đang chần chừ, La Nhã lại tiến lên, đi về phía đối phương:
“Ta đi xem thử.”
“La Nhã, đừng đi!” Võ giả tộc Ải Nhân muốn ngăn lại nàng, đã thấy nàng không dấu vết vẫy tay ra hiệu sau lưng.
“Mâu Long, ngươi còn ổn đấy chứ?”
La Nhã đi về phía ‘Mâu Long’, quan tâm hỏi.
“Ngươi bị thương ở đâu? Còn thuốc trị thương không?”
“Ngươi không động cử được có phải không? Đừng lo, chúng ta sẽ cứu ngươi về, chúng ta là đồng đội…”
Nàng từng bước tới gần, giọng nói ngày càng mềm mỏng, giống như là đang vỗ về đối phương.
“Cứu ta…”
‘Mâu Long’ còn đang cầu cứu, chỉ có điều giọng nói ngày càng yếu ớt, hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít, dường như lúc nào cũng có thể tắt thở.
“Ngươi đừng vội, ta lập tức tới cứu ngươi!”
La Nhã nói, khoảng cách hai giữa bên đã không đến năm mét, vừa dứt lời, thân hình đột nhiên vọt tới trước, tốc độ tăng lên đột ngột, lập tức vọt tới trước mặt đối phương.
Vương Đằng chỉ thấy một đường kiếm quang sắc bén hiện lên trong bóng đêm, tốc độ ra tay cực nhanh, giống như nàng vừa rút kiếm cũng đã chém trúng ‘Mâu Long’!
“La Nhã!”
Ba đồng đội của nàng biến sắc, không nghĩ tới La Nhã vậy mà lại đi công kích ‘Mâu Long’.
Mặc dù bọn họ cảm thấy không thích hợp, nhưng lại chưa nghĩ tới sẽ ra tay với ‘Mâu Long’, dù sao đó cũng là đồng đội nhiều năm của bọn họ.
Mặt La Nhã không đổi sắc, trong mắt loé lên ánh lạnh, tay cầm trường kiếm hung hăng đâm xuyên qua cơ thể ‘Mâu Long’, không chút để ý đến tình đồng đội.
Mắt Vương Đằng sáng lên, có ấn tượng cực sâu với cô gái này.
Nhạy bén, quả quyết, tàn nhẫn!
Vương Đằng thông qua thiên phú linh thị mới nhìn ra điều kỳ lạ trong đó, mà La Nhã lại hoàn toàn dựa vào quan sát và phán đoán của bản thân.
Sau đó làm ra quyết định như thế, người này thật không đơn giản!
Lúc đầu hắn muốn nhắc nhở đối phương, nhưng thấy nàng dường như có mục tiêu khác, nên cũng đành yên lặng theo dõi kỳ biến.
Kết quả lúc này mặc dù vượt quá dự đoán của hắn, nhưng hắn cũng không quá mức kinh ngạc.
Ngay sau đó, mấy đội viên của La Nhã biến sắc, lập tức lên tiếng quát to:
“Nhanh tránh ra!”
La Nhã gần như ngay lúc bọn họ lên tiếng cũng đã ra tay, kiếm quang xẹt qua, cơ thể hơi qua một bên, chiến kiếm chém về bên phải phía sau.
“Chỉ chờ ngươi!”
Khóe miệng nàng nở nụ cười lạnh lùng, giống như tụ lực thật lâu, nguyên lực đột nhiên bộc phát, kiếm quang sáng chói, ầm ầm chém lên loài Hắc Ám.
Gràooo!
Lần này, loài Hắc Ám rốt cuộc bị đánh trúng, trong miệng gào lên đau đớn, lồng ngực phun ra máu tươi, bay thẳng ra ngoài.
“Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi!”
Vương Đằng lách mình mà tới, chiến kiếm đâm xuống.
Phập!
Một kiếm xuyên qua trái tim loài Hắc Ám.
Ba đồng đội của La Nhã theo sát mà tới, võ giả tộc Cự Nhân cầm trong tay chiến chùy, oanh kích vào đầu loài Hắc Ám.
Bụp bụp!
Vỡ nát như dưa hấu.
Bạo lực vô cùng!
Vương Đằng vội vàng lách mình một cái, tránh đi thứ đỏ trắng vẩy ra.
“Các ngươi chậm một bước.” Võ giả tộc Cự Nhân Côn Kỳ cười ha ha một tiếng, nói với hai người đồng đội khác.
“Côn Kỳ, sao hôm nay ngươi phản ứng nhanh vậy?” Võ giả tộc Ải Nhân không phục lắm, nhưng cũng có chút nghi ngờ hỏi.
“Ta nhìn chằm chằm vào anh trai nhỏ này, hắn vừa ra tay, ta liền ra tay theo.” Côn Kỳ cơ trí nói.
“Còn có thể như vậy sao?”
Võ giả tộc Ải Nhân và người đàn ông khác kia đưa mắt nhìn nhau.
Vương Đằng nghe vậy, cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Côn Kỳ, tên ngốc này cũng không ngốc đâu.
Ầm!
Lúc mọi người ở đây đều tưởng rằng đã giải quyết được phiền phức, phía sau lưng La Nhã bắn ra một mảng máu lớn, sau đó cả người bay ra ngoài.
“La Nhã!”
Vẻ mặt đám người Côn Kỳ kịch biến, giọng hoảng hốt kêu lên.
Ngay sau đó, đám người nhìn thấy ‘Mâu Long’ dùng một tư thế cực kỳ quái dị đứng lên.
Động tác của hắn có chút cứng đờ, nửa người trên rủ xuống, bả vai khom khom, khớp nối vang tiếng ken két, lung lay đứng lên.
Tất cả mọi người bao gồm cả Vương Đằng đều không thấy rõ La Nhã bị đánh bay ra như thế nào.
Ba người Côn Kỳ vội vàng chạy tới, bảo vệ bên cạnh La Nhã.
“La Nhã, ngươi sao rồi?’
“Khụ khụ! May mắn, cản lại một chút, còn chưa chết!” La Nhã gian nan bò lên.
Cánh tay trái của này bị thương, xem chừng đã gãy xương, vừa rồi nếu không phải nàng kịp thời phòng ngự, có lẽ nàng đã mất mạng rồi.
“Cẩn thận thứ kia, hắn hình như đã bị… đồng hóa!” Vẻ mặt La Nhã nghiêm trọng, suy nghĩ một chút, mới tìm được một từ có thể miễn cưỡng hình dung.
Bọn họ từng nghe nói về loài Hắc Ám, nhưng đây cũng là lần đầu đụng phải.
Về phần trạng thái hiện tại của ‘Mâu Long’, bọn họ càng chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy.
Đám người quay qua nhìn ‘Mâu Long’.