Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 272: Bắt một con sư hổ.

Chương 272: Bắt một con sư hổ.

Người phụ nữ này quá mạnh, vả lại theo như lời nàng thì nàng rõ ràng là võ giả cấp Chiến Tướng. Làm chỗ dựa tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhận một sư phụ cấp Chiến Tướng hình như không phải là điều không thể chấp nhận được.
Huống chi, thực lực của hắn đã bại lộ quá nửa, đã đánh không lại thì biện pháp tốt nhất chính là biến nàng thành người một nhà.
Ừ, sư phụ cũng coi như người nhà rồi.
Một đống suy nghĩ quay cuồng trong đầu xong, Vương Đằng vuốt mồ hôi lạnh trên trán nói: “Thì ra ngươi đang nói đến chuyện bái sư, thế mà không nói sớm, nói sớm thì ta đã quỳ ngay rồi.”
“Ngươi có vẻ ngứa đòn nhỉ!” Đàm Đài Tuyền liếc nhìn hắn.
“Không dám không dám ạ.” Mồ hôi lạnh trên trán Vương Đằng lại túa như mưa.
“Vậy ngươi quỳ hay không quỳ?” Đàm Đài Tuyền hỏi.
“À thì, hiệu trưởng này, bây giờ là thời đại võ đạo thế kỷ mươi mươi mốt rồi, việc bái sư này có phải cũng nên bắt kịp thời đại hay không?”
Không còn bị đe dọa đến tính mạng nữa, Vương Đằng vừa nghĩ, lại không muốn quỳ nữa.
“Ồ, vậy ngươi muốn thế nào?” Đàm Đài Tuyền hứng thú nhìn hắn.
“Nếu không thì dâng trà đi, ta mời ngươi một bữa hay gì đó được không? Coi như là thể hiện làm hết tấm lòng của đệ tử.” Vương Đằng cẩn thận nói.
Đàm Đài Tuyền lắc đầu cười: “Được rồi, ta còn không biết thằng nhóc ngươi nghĩ gì hay sao, không quỳ thì thôi. Thời đại này cũng không thịnh hành kiểu đó nữa.”
“Đúng đấy, đúng đấy.” Vương Đằng gật đầu như điên, sau đó chạy đi hãm một chén trà, bưng lên.
“Sư phụ, mời ngươi dùng trà!”
“Không tệ, cũng ra gì đấy.” Đàm Đài Tuyền gật đầu, tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm: “Còn về bữa cơm thì cho nợ để đấy, yêu cầu của ta rất cao, đợi khi nào ngươi đạt tiêu chuẩn linh trù cấp đại sư thì ta sẽ xem xét.”
“...” Vương Đằng.
Cái đồ ngạo kiều chết bằm này!
“Vâng thưa sư hổ!” Vương Đằng gật đầu nói.
“Chớ có nhố nhăng!” Đàm Đài Tuyền nguýt hắn, nói: “Nói thật là trước nay ta chưa từng nhận đồ đệ, trước có nhiều người khuyên ta nên nhận đồ đệ cho vui, nhưng ta thấy rắc rối nên kiếm đủ lý do để từ chối.
Lần này lão Bành lại giục ta về, nói rằng trong trường có một thiên tài hiếm có, thề ta sẽ hài lòng nên ta mới miễn cường về thử xem.
Nhưng ngươi quả thật không khiến ta thất vọng, thậm chí còn vui bất ngờ là đằng khác, tình cách cũng hợp khẩu vị của ta, nên ta không chê mà nhận ngươi làm đồ đệ.
Mấy năm nay, mấy lão già đó cứ khoe đồ đệ trước mặt ta, sau này ta cũng phải khoe khoang trước mắt họ, nên thằng nhóc ngươi đừng để ta phải thất vọng, nếu ngươi làm ta mất mặt thì... ha ha, ta đoán ngươi sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”
Nói xong còn nhìn Vương Đằng bằng một ánh mắt ngươi tự hiểu lấy.
Vương Đằng giật nảy mình, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, cảm giác toàn thân bị ý xấu vây quanh.
“Sư hổ, những lão già mà ngươi nhắc đến là ai? Đồ đệ của họ có thực lực gì.” Hắn cẩn thận dò hỏi.
“Có nói ngươi cũng không biết, ngươi chỉ cần biết họ đều đạt cấp Chiến Tướng là đủ, còn đồ đệ của họ à... để ta nhớ xem, đứa mạnh nhất chắc cũng cấp Chiến Binh lục tinh thì phải, nhưng lần cuối ta gặp nó là nửa năm trước rồi, thực lực hiện giờ thế nào khó nói lắm.” Đàm Đài Tuyền bình thản nói.
Cấp Chiến Binh lục tinh!!
Lại còn là thực lực của nửa năm trước!
Vương Đằng chỉ còn biết cười ha ha, bái sư phụ mà kéo theo cả mớ phiền phức như thế, giờ không bái có được nữa không?
Hối hận còn kịp không nhỉ?
“Giờ có hối hận thì cũng muộn rồi.” Đàm Đài Tuyền nhìn thấu suy nghĩ của Vương Đằng, cười tủm tỉm nói.
“...” Vương Đằng.
“Làm đồ đệ của ta, vất vả thì có đôi chút vất vả, nhưng cũng không hoàn toàn không có lợi. Ít nhất, sau này không có đứa chó hoang mèo dại nào dám bắt nạt ngươi, ta cũng đã nghe kể về vụ việc của Trần Hạng Minh rồi. Tuy đó chỉ là trường hợp cá biệt trong trường ta, nhưng những chuyện như thế vẫn xảy ra không ít ở bên ngoài, giờ ngươi bái ta làm sư phụ, sau này có ai dám cậy già lên mặt thì ta sẽ đánh chết họ giúp ngươi.” Đàm Đài Tuyền nói.
Ánh mắt Vương Đằng sáng ngời.
Nghe thấy chưa, thấy chưa, đây mới là tiếng người chứ!
Vật lộn đến bây giờ, rốt cuộc cũng tìm được chỗ dựa vững chãi.
“Thế lỡ sau này ta gặp rắc rối thì có được báo tên ngươi không?” Vương Đằng hỏi.
“Ta biết ngay thằng nhóc ngươi không chịu yên phận mà.” Đàm Đài Tuyền trợn mắt nhìn hắn, sau đó thản nhiên bảo: “Nhưng thế là hợp ý ta, có chuyện gì cứ việc báo tên ta ra, dù sao kẻ sợ ta chắc chắn sẽ không dám đến tìm ta, còn kẻ không sợ ta thì ngươi có báo tên cũng vô dụng.”
“...” Vương Đằng.
Cứ có cảm giác gì đó sai sai mà không nói được là sai ở đâu!
“Thôi được rồi, tối nay cứ tạm như vậy đã, tối mai ngươi đến chỗ ta tìm ta, đã là sư phụ thì cũng phải dạy ngươi gì đó ra hồn chứ.” Đàm Đài Tuyền đứng dậy, vươn vai, vừa đi ra cửa vừa ngáp: “Oáp~ nhớ cái giường siêu to khổng lồ của mình quá, hiếm khi trở về. Ta phải đánh một giấc thật say mới được.”
Vương Đằng đứng dậy, tiễn nàng đến cửa.
“Sư hổ ngươi đi thong thả, sư hổ ngươi đi cẩn thận, sư hổ ngươi cẩn thận trời tối…”
“Bốp!”
Một cái vỗ bốp dừng trên đầu của Vương Đằng.
Hắn ngân ngấn nước mắt, ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng của Đàm Đài Tuyền đâu.
Tiễn bước Đàm Đài Tuyền, Vương Đằng đứng ở bên trong phòng khách nhìn đống lộn xộn mà không khỏi lắc đầu.
Thật là người phụ nữ điên rồ!
Dám ra tay ngay trong phòng.
May đây chỉ là phòng khách, chứ nếu cả ký túc xá bị hủy diệt thì chắc đêm nay hắn không còn chỗ mà ngủ.
“Để mai nhà trường đến sửa vậy.”
Vương Đằng cũng mặc kệ, hắn chuyển mắt về phía mấy bong bóng thuộc tính trôi nổi trên mặt đất.
Những bong bóng thuộc tính này rơi ra khi Đàm Đài Tuyền ra tay.
Vừa rồi khi Đàm Đài Tuyền chưa đi, Vương Đằng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hôm nay hắn đã để lộ đủ nhiều rồi, không thể để nàng biết thêm về bàn tay vàng nhặt thuộc tính được.
Dù gì Đàm Đài Tuyền cũng là võ giả cấp Chiến Tướng. Đối với bản lĩnh của võ giả cấp Chiến Tướng, Vương Đằng vẫn chưa có hiểu biết gì.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất