Chương 273: Dáng vẻ vật nhỏ này khác biệt quá!
Tuy rằng nàng có nghĩ nát óc cũng sẽ không liên tưởng đến bàn tay vàng, nhưng Vương Đằng vẫn không muốn để bất cứ ai nhìn ra manh mối nào, dù chỉ nhỏ nhất. Giờ khi Đàm Đài Tuyền đã rời đi, Vương Đằng mới không phải kiêng dè nữa.
Niệm lực tinh thần quét qua.
Nhặt!
‘Nguyên lực hệ Phong x20’
‘Nguyên lực hệ Kim x18’
‘Phúc hắc x10’
...
“??”
Khi nhìn thấy nội dung bong bóng thuộc tính cuối cùng, cả người Vương Đằng đều ngây ra.
Thuộc tính phúc hắc?
Thế mà cũng có loại thuộc tính này ấy hả?
Rốt cuộc Đàm Đài Tuyền phúc hắc đến mức độ nào mà rơi cả ra thuộc tính phúc hắc, hơn nữa… hệ thống à, ngươi không đùa ta đấy chứ?
Chỉ một cuộc đối kháng ngắn ngủi mà nàng đã rơi ra nhiều thuộc tính nguyên lực như thế, không hổ là võ giả cấp Chiến Tướng?
Nếu đơn đấu với một gã võ giả cấp Chiến Tướng thì chắc chắn là còn rơi nhiều thuộc tính hơn nữa.
Tiếc là khả năng có hạn, chỉ có thể bị đánh chết!
Nhẩm lại hai lần “Người điếc thì không sợ súng”.
Sau đó Vương Đằng lập tức quẳng suy nghĩ nguy hiểm tìm đường chết này lên chín tầng mây.
“Đúng rồi, trứng của ta, không biết trận đánh vừa rồi có va phải nó không, đừng làm sao nhá.” Vương Đằng đột nhiên nhớ ra, vội vàng cầm chiếc ba lô trên ghế sa lon, lấy quả trứng ở bên trong ra, cẩn thận xem xét.
“Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, may mà không bị vỡ.”
Vương Đằng cẩn thận kiểm tra quả trứng quạ một lần nữa, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn vào phòng ngủ, đặt quả trứng quạ cẩn thận, mở máy ấp trứng mà hắn mang về, tiếp tục ấp trứng.
Cầm quần áo, vào phòng tắm, tắm rửa.
Mười mấy phút sau, Vương Đằng lau tóc đi ra, sấy khô, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì vô thức liếc nhìn quả trứng quạ trên máy ấp trứng.
Một vết nứt đột nhiên chiếu vào mắt hắn.
Âu sệt!
Vỡ... vỡ rồi!
Vương Đằng trợn mắt, vội vã lại gần xem.
Xuất hiện một vết nứt thật!
Còn rất dễ thấy, vết nứt trải dài từ bên trái sang bên phải, kéo dài gần một phần ba chu vi quả trứng.
“Crắc… rắc…”
Đột nhiên, một tiếng lạo xạo rất nhỏ.
Lại một vết nứt nữa chầm chầm hiện lên trước mắt Vương Đằng.
“Rắc” một tiếng.
Tiếng động lần này to hơn hẳn lần trước, tiếp theo đó là hơn chục vết rạn nhỏ li ti nứt ra từ vết nứt lớn.
“Đây là... trứng sắp nở à?!” Vương Đằng giật mình, có hơi ngạc nhiên.
Lúc trước vẫn không động tĩnh gì, hôm nay vừa mang về ký túc xá thì lại nở.
Chỉ là trùng hợp ư?
Dù sao cũng là chuyện tốt, đợi lâu lắm rồi, cuối cùng cũng nở!
Vương Đằng nhìn chằm chằm quả trứng quạ không chớp mắt, thời gian dần trôi qua, những vết rạn nứt trên vỏ ngày càng nhiều.
Nhưng con non bên trong vẫn chưa chui ra.
Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, chống cằm nhìn trân trân.
Thời gian trôi qua từng chút một, hơn hai tiếng sau, quả trứng quạ bỗng nhiên lắc lư, một mảnh vỏ trứng rớt xuống.
Hai mắt Vương Đằng sáng lên, cả người tỉnh táo hẳn.
Con non bên trong đang đẩy lên trên đỉnh quả trứng quạ, từng mảng vỏ trứng lần lượt rơi xuống.
Phù!
Một cái đầu tròn xấu xí đột nhiên ló ra.
Vương Đằng: “...”
Mẹ ôi! Dáng vẻ vật nhỏ này cũng khác biệt quá!
Con quạ đen non mới chỉ thò được cái đầu ra ngoài, còn cả người nó vẫn ở bên trong vỏ trứng, nhìn Vương Đằng kêu chiêm chiếp.
Nhưng Vương Đằng không giúp nó, để mặc quạ đen con tự vùng vẫy, kết quả là mất cả buổi nó mới hoàn toàn chui ra khỏi vỏ trứng.
Phải công nhận rằng hậu duệ của tinh thú quả là khác với động vật thông thường, con quả đen non trước mắt này thực ra không nhỏ chút nào.
Kích thước cơ thể nó gần bằng một con gà mái trưởng thành, trên người nó còn có lông vũ, thứ mà con non loài chim bình thường không thể có được.
“Quạc, quạc…”
Con quạ đen nằm nhoài trên đất, vừa kêu vừa bò về phía Vương Đằng.
“Con này vừa béo vừa đen, nom cứ ngố ngố, chả có tẹo thần thái oai phong nào của con quạ khổng lồ kia cả.” Vương Đằng nâng nó lên, một người một quạ tròn mắt nhìn nhau.
“Quạc!”
“Đừng kêu nữa, ta không hiểu tiếng quạ nhà ngươi.” Vương Đằng bất lực nói.
“Quạc!”
“Quạc!”
Con quạ đen không ngừng kêu la inh ỏi, làm Vương Đằng nhức hết cả đầu: “Hay là nó đói nhỉ? Nhưng ta không biết ngươi ăn cái gì.”
“Đúng rồi, hỏi Lục Chỉ Tình xem, không biết muộn thế này rồi nàng đã ngủ chưa?”
Vương Đằng vội vàng cầm di động, liên hệ mỹ nhân của cửa hàng thú cưng.
“À lô, có đó không? Đã ngủ chưa?”
Tin nhắn được gửi đi, năm phút sau, Lục Chỉ Tình đã nhắn lại.
“Có đây, vừa mới tắm xong, có chuyện gì thế?”
Vương Đằng: “Quả trứng quạ của ta nở rồi, nhưng ta không biết nó có thể ăn gì? o(╯□╰)o”
Tiện thể chụp một tấm ảnh quạ đen gửi kèm theo.
“Nở rồi à, chúc mừng, chúc mừng nhé!”
“Trông to quá nhỉ!”
“Ta đã tra cứu thông tin trước rồi, ngươi có thể thử đút thịt dị thú cho nó.”
Hiển nhiên, đây cũng là lần đầu tiên Lục Chỉ Tình nhìn thấy quạ đen cấp độ tinh thú, rất ngạc nhiên, gửi một lúc ba tin nhắn liền.
Vương Đằng ngẫm nghĩ, hắn không có thịt dị thú, nhưng thịt rắn cấp tinh thú thì có một miếng to.
“Thịt tinh thú được không?”
“Chắc là được đó, thịt tinh thú có hiệu quả hơn thịt dị thú. Bé quạ đen nhà ngươi là hậu duệ của tinh thú, chắc là chịu được năng lượng của thịt tinh thú đấy.”
“Ok, ta biết rồi, cảm ơn nhé!”
“Không cần khách sáo, lúc nào rảnh mang bé quạ đen đến cửa hàng cho ta ngắm với nhé.”
“Chuyện nhỏ.”
Vương Đằng kết thúc cuộc trò chuyện với Lục Chỉ Tình, lấy miếng thịt rắn tinh thú bị giết lúc trưa trong nhẫn không gian ra.
“Quác… quác…”
Đánh hơi thấy mùi thịt tinh thú, con quạ đen kích động kêu la, nhảy loi choi trên đất về phía miếng thịt tinh thú trong tay Vương Đằng.
“Quả nhiên là đói rồi à, đừng vội! Đừng vội! Cho ngươi ăn ngay đây.” Vương Đằng dùng chiến kiếm cắt ra một miếng thịt tinh thú nhỏ, đưa tới bên miệng quạ đen.
Con quạ đen vươn cổ ra với một tốc độ kinh hồn, miếng thịt trong tay Vương Đằng đã nằm gọn trong mồm nó, chỉ thấy nó ực một cái, nuốt miếng thịt xuống ngon lành.
“Quác quác!”
Ăn xong một miếng thịt, ánh mắt con quạ đen vẫn nhìn chằm chằm vào miếng thịt tinh thú trên tay phải của Vương Đằng, tiếp tục gọi hắn.
“Ái chà, đúng là đồ tham ăn!”
“Thôi, định mang về để ta ăn, giờ chỉ béo cho ngươi nhá.” Vương Đằng lắc đầu cười, tiếp tục cắt nhỏ miếng thịt tinh thú đút cho nó.