Chương 274: Trà trộn vào tiết học Phù văn.
Bé quạ đen vừa phá vỏ ra ngoài, lại gào khóc đòi ăn. Nó chẳng lớn bao nhiêu, vậy mà vừa ăn hết gần nửa miếng thịt, bụng dần dần phồng lên.
“Xem ra sau này phải kiếm một ít huyết nhục tinh thú để dự trữ, không ngờ tiểu tử này lại còn thuộc dạng nhà giàu ăn thịt.” Vương Đằng bé quạ đen nhìn trước mặt, lắc đầu cười nói.
Sau khi bé quạ đen ăn xong, cọ cọ vào bàn tay Vương Đằng, lại bắt đầu buồn ngủ.
“Ăn xong lại ngủ, ngươi quả đúng là an nhàn vô cùng.” Vương Đằng cười mắng một câu, nghĩ nghĩ, lại lấy một chiếc chăn ra chồng lên chỗ góc giường, làm ổ cho bé quạ đen.
Bé quạ cũng không chê, hình như biết là chuẩn bị riêng cho nó, kêu hai tiếng quang quác, lại nhào vào bên trong, nhanh chóng ngủ say sưa.
Vương Đằng cũng không quá lo lắng, con non tinh thú không thể giống một con non quạ đen bình thường. Bọn chúng có sức sống mạnh, hoàn toàn chịu đựng được, sẽ không dễ dàng chết yểu.
Xử lý xong những chuyện này, trời đã về khuya, Vương Đằng thở dài một hơi, ngã người xuống giường, ngủ thiếp đi.
Hôm sau trời vừa sáng.
Bọn người Vương Đằng và Hầu Bình Lượng ăn bữa sáng rồi lên lớp học. Ngày thứ hai bọn họ có hai tiết, buổi chiều lại thêm lịch học hai giờ huấn luyện, thời gian còn lại được tự do sắp xếp.
Buổi sáng, Vương Đằng đã học xong tiết thứ nhất.
Mười giờ tan học, hắn lại tới toà nhà Hậu cần của trường, báo cáo về tình trạng căn phòng bị phá hỏng, để bọn họ qua sửa chữa.
“Là phòng số 1 khu C phải không? Phía trên đã thông báo xuống rồi, nếu không ngươi còn phải viết một bản báo cáo chứng minh mới được.” Người công tác xử lý hậu cần là một bác gái trung niên, lúc này đang cười nói với Vương Đằng.
“Vậy thì tốt rồi, mau xử lý giúp ta sớm một chút.” Vương Đằng nói.
“Cậu bạn học, ngươi yên tâm đi, sẽ không mất bao nhiêu thời gian, đến lúc đó cho ngươi xem hiệu suất làm việc của chúng ta.” Bác gái trung niên tự tin nói.
Vương Đằng đi từ sau tòa nhà Hậu cần ra ngoài, bước về phía phòng học của học viện Phù văn, lúc này đang có tiết học.
Trong năm học viện lớn, học viện Chiến tranh và học viện Chỉ huy có nhiều sinh viên hơn chút, mà học viện Luyện tạo, học viện Đan Đỉnh và học viện Phù văn thì tổng cộng lại chỉ góp thành một lớp được.
Hôm nay vừa lúc học viện Phù văn và học viện Chiến tranh có một tiết học bị dời lại thời gian, cho nên Vương Đằng mới chuẩn bị trà trộn vào nghe giảng một chút.
Ý nghĩ thì tốt, nhưng hiện giờ ai mà không biết hắn.
Hắn vào lớp đúng lúc tiếng chuông vang lên, âm thầm vào phòng học đa truyền thông, cũng không đi giành vị trí đằng trước, mà ngồi vào một góc hẻo lánh.
Bạn học ở hàng trước có thể không chú ý tới hắn, nhưng mấy sinh viên xếp sau lại phát hiện ra ngay. Ai nấy đều thấy giật mình không nhẹ, không nhịn được thấp giọng bàn luận vài câu.
“Sao Vương Đằng lại tới đây?”
“Dự thính?”
“Ta nhớ ký vào lúc đăng ký học viện hắn đã muốn cùng đăng ký vào cả năm đại học viện, khi ấy ta cho rằng hắn chỉ muốn gây chú ý với các viện trưởng, không ngờ lại là thật.”
“Ha ha, loè thiên hạ thôi, chắc đang làm dáng ấy mà, xem hắn kiên trì được mấy ngày.”
Chưa nói được vài câu, giáo viên đã bước vào phòng học, tiếng bàn luận lập tức biến mất, toàn bộ lớp học hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Giáo viên hài lòng gật đầu: “Xem ra các bạn học đã quen với tác phong làm việc của Hoàng Hải chúng ta, chuyệnnày rất tốt, tiếp tục duy trì, tuân thủ kỷ luật.”
Sinh viên phía dưới trợn mắt: “Sao lại không thích ứng được đây? Đến hơi trễ một chút là bị phạt chạy quanh bãi tập, còn chống đẩy mấy nghìn lần, nhảy cóc vài vòng, … vân vân. Chúng ta đã bị chỉnh đến cả người dục tiên dục tử, đừng nói đến việc trốn học, ai dám!”
Vương Đằng cũng dở khóc dở cười. Mấy giáo viên của Hoàng Hải, ai nấy đều thuộc dạng mặt hiền tâm đen, thủ đoạn sửa trị sinh viên phải nói là tầng tầng lớp lớp.
Rất nhiều sinh viên nghịch ngợm không tin, cứ muốn điên cuồng thăm dò ranh giới cuối cùng của các giáo viên, kết quả có thể đoán được, từ đó về sau không ai dám… ngoi đầu lên nữa.
“Được rồi, hiện tại bắt đầu lên lớp, tuần trước chúng ta đã học tới cách cấu tạo phù văn cơ sở...”
Giáo viên bắt đầu giảng bài, tuần trước Vương Đằng còn chưa tới nghe giảng tiết đó, kiến thức bị đứt gãy, hiện tại trên tay cũng không có tài liệu giảng dạy, đương nhiên không nghe hiểu chữ nào.
Nhưng lúc giáo viên càng giảng bài vào sâu, lại có bong bóng tràn ra từ trong miệng hắn, rơi xuống bục giảng rồi lăn tròn rơi trên mặt đất.
Những người khác đương nhiên không nhìn thấy hình ảnh kia, nhưng Vương Đằng lại trông thấy cực kỳ rõ ràng, cảm giác có hơi thú vị.
Nhặt!
Phù văn cơ sở sơ cấp x2
Vương Đằng chấn động trong lòng, cảm thấy cái đầu trống rỗng của mình chợt toát lên một đoạn tin tức ngắn, một vài mảnh vụn kiến thức về phù văn cơ sở hòa vào trí nhớ của hắn. Cho dù còn chưa được hệ thống hóa, nhưng khi càng nhặt được nhiều, kiến thức tự nhiên sẽ không ngừng bù đắp rồi trở nên hoàn thiện. Lúc này, hắn không còn lo lắng chút nào.
Giáo viên bên trên đang nghiêm túc giảng bài, bong bóng thuộc tính không ngừng toát ra. Bốn mươi phút cuối còn lại dành cho sinh viên tự luyện tập, hắn sửa bài chỉ bảo ở một bên, khi đó cũng có bong bóng bốc lên.
Ở bên dưới, Vương Đằng yên lặng “cẩu”, nghiêm túc nhặt bong bóng thuộc tính.
Phù văn cơ sở sơ cấp x2
Phù văn cơ sở sơ cấp x3
Phù văn cơ sở sơ cấp x1
Phù văn cơ sở sơ cấp x1
...
Thời gian một tiết học nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng đối với Vương Đằng thực sự là buổi thu hoạch to lớn.
Trước giờ tan học mười lăm phút, Vương Đằng nhìn giao diện thuộc tính của mình.
Phù văn cơ sở sơ cấp: 32/100 nhập môn
Học chương trình học trong vòng hai giờ, đã đạt tới trình độ này, chỉ e trong số toàn bộ sinh viên đang ngồi ở học viện Phù văn, không ai vượt qua hắn được.
Người bật hack vốn luôn cô quạnh như tuyết vậy!
Vương Đằng âm thầm cảm thán một phen.
Lúc này, giáo viên đã chỉ dẫn xong mấy sinh viên ở phía trước, đi đến phía sau, giương mắt lại nhìn thấy Vương Đằng đang ngồi ở trong góc.
“Hửm?”