Chương 285: Danh tiếng yêu nghiệt (2)
“Còn thế nào nữa, học phần bị tịch thu, chịu bị phạt thôi.” Gia Cát mập nhếch môi nói. “Vậy ngươi phải kiềm chế chút, thấy được thì thu vào, đừng làm nổi quá.” Vương Đằng không nhịn được dặn dò.
“Biết rồi, biết rồi, chuyện này, ta có kinh nghiệm phong phú lắm. Ngươi cứ tập trung cho buổi thi đấu tối nay đi, chỉ cần ngươi thắng, hai chúng ta sẽ kiếm được gấp bội!” Gia Cát Mập nói.
Vương Đằng cúp máy, không khỏi lắc đầu, đường đi của tên mập này rất lỗ mãng, thật không phải đèn cạn dầu.
Nhưng như vậy cũng tốt, có hắn ở đây, không cần bản thân tự ra tay, giao cho hắn đi làm việc, chỉ đợi thu tiền là được rồi.
Thời gian chớp mắt đã đến hơn sáu giờ tối.
Vương Đằng và đám người Hầu Bình Lượng đến thao trường, nhìn thấy khung cảnh trên thao trường, quả thực giật bắn cả mình.
“Nhiều người quá vậy!”
Phóng mắt nhìn khắp thao trường, người đông như kiến, ngoài người ra thì không còn gì khác.
Vương Đằng đi lên sàn đấu, trọng tài hạ lệnh một tiếng, hai người trực tiếp khai chiêu.
Sau nửa tiếng đồng hồ, Vương Đằng giành được phần thắng, cả thao trường hoảng sợ.
“Đã nhường!”
“Ngươi rất mạnh, khó trách Nhạc Quần lại thua trong tay của ngươi.” Phương Minh cười phóng khoáng, xoay người rời đi.
Mấy ngày sau đó, Vương Đằng liên tục khiêu chiến, mỗi ngày một người, toàn bộ đều giành phần thắng. Thứ hạng của hắn cũng không ngừng tiến lên phía trước.
Nhưng thực ra hắn không hề để tâm đến thứ hạng, điều thật sự khiến hắn vui mừng là thực lực của hắn đang tăng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Đương nhiên còn có học phần thu về liên tục không ngừng!
Lần này Hắn và Gia Cát Mập thực sự kiếm được rất nhiều.
Cùng lúc đó, Vương Đằng cuối cùng đã ngồi thật trên danh xưng ‘yêu nghiệt’.
Lấy tài nguyên của tân sinh viên, liên tục giành chiến thắng đám người trong top 100, không phải là yêu nghiệt thì là gì?
Mọi người đều chết lặng, đồng thời cũng dần dận tiếp nhận sự yêu nghiệt của Vương Đằng.
Rất nhiều người thậm chí còn suy đoán cuối cùng Vương Đằng có thể đi đến đâu, top 50? Hay là top 30?
Không ai có thể khẳng định, suy cho cùng càng đi về phía trước, thực lực cách biệt càng lớn. Mỗi mười hạng, đều là một bậc thang, muốn vượt qua vốn không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng chuyện này vốn không trở ngại đến việc mọi người thảo luận say sưa.
Vương Đằng chẳng hề quan tâm đến những chuyện này. Mỗi ngày trôi qua đều vô cùng phong phú, lên lớp, nhặt thuộc tính, khiếu chiến, huấn luyện… cứ như thế, thực lực ngày càng tăng lên.
Rất nhanh đã đến cuối tháng chín, trường học đón chào kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
Thời gian nghỉ lễ, trường học cho phép sinh viên rời trường về nhà, vì thế buổi chiều sau khi tan học, đám sinh viên lục tục rời khỏi trường.
Trong bảy ngày nghỉ lễ, rất nhiều sinh viên nhà ở tỉnh ngoài đều chuẩn bị về quê.
Cả ngôi trường lập tức trống trải hơn nửa.
Vương Đằng cũng muốn rời trường, trước đó đám người Lâm Chiến đã thông báo với hắn, chuẩn bị đi đến dị giới.
Bọn họ vốn nên đi từ sớm, chỉ vì đợi Vương Đằng, mới kéo dài đến bây giờ.
Vương Đằng rời khỏi trường, đương nhiên cũng phải mang theo bé quạ đen.
Vừa hay lần này đến dị giới, lấy thêm nhiều máu thịt tinh thú dự trữ cho nó, sau này không phải lo không có đồ ăn nữa.
Mấy ngày nay, bé quạ đen ăn được nhiều, lớn cũng rất nhanh.
Lông vũ trên người nó đã không còn mềm oặt giống lúc vừa mới phá xác chui ra, mà bây giờ đã có cảm giác như kim loại.
Vương Đằng từng làm thí nghiệm, vô cùng cứng rắn, cực kỳ sắc bén.
Nhưng nhãi con này còn chưa biết bay.
Hắn mang bé quạ đen về nhà một chuyến.
Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai nhìn thấy Vương Đằng lại mang theo một con quạ đen xấu xí về nhà, đều rất kinh ngạc.
“Cục cưng, sao ngươi lại nuôi một con quạ đen vậy?” Lý Tú Mai hỏi.
“Đúng vậy, nuôi cái gì không nuôi, lại nuôi một con quạ đen.” Vương Thịnh Quốc cũng không thể hiểu nổi.
“Đây là tinh thú.” Vương Đằng nói.
“Tinh thú!” Hai người lập tức giật mình.
Bọn họ biết tinh thú khó có thể thuần dưỡng, cần phải bắt đầu nuôi dưỡng từ lúc mới sinh ra, mới có thể khiến nó nhận chủ.
Nhưng con non của tinh thú vô cùng hiếm hoi, có thể có được một con đã là may mắn, còn về chủng loại là gì, đâu có nhiều yêu cầu kén chọn như vậy.
“Khó trách.” Vương Thịnh Quốc giật mình, tò mò đánh giá bé quạ đen: “Đây chính là tinh thú sao? Ta không nhìn ra nó có chỗ nào khác biệt nha.”
“Ngươi là người bình thường, có thể nhìn ra được gì chứ.” Lý Tú Mai không vui nói.
Vương Đằng cười ha ha, nói: “Cah, đừng thấy bề ngoài nó xấu xí, miệng và móng vuốt của nó đều là vũ khí cực mạnh mẽ. Cho dù là võ giả, bị nó mổ một lần, tóm một lần, đều phải rơi cả khối thịt, hơn nữa lông vũ trên người nó vô cùng kiên cố, vũ khí bình thường khó thể làm tổn thương đến nó, dù chỉ một chút.”
“Chậc chậc, lợi hại vậy sao!” Vương Thịnh Quốc kinh ngạc nói.
“Những điều này đều không là gì hết, hiện tại nó vẫn còn là con non, sau này trưởng thành, không biết chừng còn có được thủ đoạn khác mạnh mẽ hơn, đến lúc đó mới xem như lợi hại thực sự.” Vương Đằng nói.
“Vậy ngươi phải bồi dưỡng nó thật tốt.” Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai lập tức vứt bỏ sự kỳ thị lúc ban đầu với bé quạ đen, nói nghiêm túc.
“Yên tâm đi, ta biết nên làm thế nào.” Vương Đằng cười nói.
Đậu Đậu ở một bên nhìn bọn họ nói chuyện, không hề xen vào, mở đôi mắt to tròn long lanh, tò mò nhìn bé quạ đen. Đợi bọn họ nói chuyện xong, nàng mới mở lời nói: “Anh Vương Đằng, Đậu Đậu có thể sờ vào quạ đen to không?”
“Đương nhiên là được.” Vương Đằng cười nhẹ, vỗ lên đầu bé quạ đen, đưa nó qua.
Bé quạ đen hình như có thể hiểu ý của Vuơng Đằng, thoáng bất mãn nhìn hắn, sau đó đáp trước mặt Đậu Đậu, kêu hai tiếng quạc quạc với nàng.