Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 286: Phương hướng phát triển của Vương gia

Chương 286: Phương hướng phát triển của Vương gia

Vương Đằng về nhà, Lý Tú Mai lại chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn. Thật ra, thời điểm lần trước hắn về nhà cách đây không lâu lắm, nhưng trước khi Vương Đằng vào đại học, hắn chưa bao giờ đi xa nhà lâu đến như vậy, cho nên đối với Lý Tú Mai, cho dù chỉ có một tuần cũng đã cảm thấy rất lâu rồi.
Sau khi mọi người trong nhà ăn cơm tối xong, họ ngồi trong phòng khách tán gẫu với nhau.
Đậu Đậu không thèm xem cả phim hoạt hình yêu thích, mải lo chơi đùa với bé quạ đen rất vui vẻ.
“Mấy hôm trước, mấy người họ hàng nhà Đậu Đậu đến.” Lý Tú Mai bỗng nhiên nói đến chuyện này.
“Hửm!” Vương Đằng tò mò hỏi: “Bọn họ nói thế nào?”
“Bọn họ muốn đòi Đậu Đậu về.” Lý Tú Mai như nghĩ tới chuyện không vui, nàng lắc đầu nghẹn ngào nói.
“Vậy các ngươi suy nghĩ thế nào?” Vương Đằng đã sớm đoán được chuyện sẽ như thế nên liền hỏi.
“Đậu Đậu không muốn theo họ về, chúng ta cũng không muốn đứa bé này rơi vào tay những kẻ lòng lang dạ thú kia.” Lý Tú Mai nói.
“Đám họ hàng kia của Vương Phú Quý thật sự không phải hạng người tốt đẹp gì.” Lúc này Vương Thịnh Quốc cũng nói chen vào.
“Xem ra ta sắp có thêm một cô em gái rồi.” Vương Đằng cười, rồi hỏi: “Có cần ta ra tay không?”
“Ngươi đang xem thường cha mình à. Đám người đó đều là những kẻ vô tích sự, nếu ngay cả bọn họ mà ta cũng không đối phó được, thì những năm qua ta lăn lộn coi như uổng phí rồi.” Vương Thịnh Quốc nói.
“Để xem ngươi có thể làm được gì.” Lý Tú Mai liếc mắt nhìn hắn rồi nói: “Trước đây ta nghe mẹ của Đậu Đậu nói, họ hàng của Vương Phú Quý kia không có học vấn, không có nghề nghiệp, nhưng lại rất hay đi lại với những kẻ xã hội đen, ngươi phải cẩn thận những chiêu trò âm hiểm của bọn chúng.”
“Nói như vậy, thật sự phải cẩn thận đề phòng một chút.” Vương Thịnh Quốc cau mày, nói.
“Bây giờ mọi người ở Lộc viên, bọn chúng cũng không dám làm càn, nếu quả thật có làm ra chuyện gì, cũng chỉ ở bên ngoài. Đến lúc đó cứ để ta giải quyết.” Vương Đằng nói.
Lúc này Vương Thịnh Quốc không nói thêm gì nữa. Hắn biết có một số chuyện Vương Đằng ra mặt thì sẽ có kết quả tốt hơn. Địa vị của một võ giả không thể đùa được.
Nghĩ tới đây, Vương Thịnh Quốc vừa vui mừng lại vừa không cam lòng lắm, cảm giác thua kém hơn con trai mình thật không dễ chịu chút nào.
“Đậu Đậu, đến đây!” Vương Đằng gọi Đậu Đậu, lúc này nàng đang chơi đùa với bé quạ đen trong phòng khách.
“Có chuyện gì ạ? Anh Vương Đằng.” Đậu Đậu chạy đến, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Vương Đằng lau mồ hôi trên trán cô bé, rồi cười nói: “Sau này ta làm anh trai của ngươi, có chịu không?”
“Nhưng bây giờ không phải ngươi đã là anh trai của ta rồi sao?” Đậu Đậu nghiêng đầu nói.
“Không phải như vậy, sau này ngươi chỉ cần gọi ta là anh, không cần phải gọi tên nữa.” Vương Đằng nói.
“Không gọi tên, vậy có phải là anh ruột rồi không?” Đậu Đậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Đúng vậy, Đậu Đậu thật thông minh, anh Vương Đằng muốn làm anh ruột của ngươi, giúp ngươi đánh đuổi bọn người xấu. Ngươi thấy có được không nào?” Vương Đằng nhìn đôi mắt to tròn, đen láy của cô bé và nói.
Đậu Đậu nghiêm túc nhìn Vương Đằng một lần, rồi nở một nụ cười thật tươi, khuôn mặt bầu bĩnh cũng lộ ra cái lúm đồng tiền nhỏ nhắn.
Sau đó nàng sà vào lòng Vương Đằng, ôm hắn thật chặt.
“Thật tốt quá, anh!”
Lý Tú Mai và Vương Thịnh Quốc cũng không khỏi nở nụ cười.
“Đứa bé này, quả là rất có duyên với Tiểu Đằng.” Lý Tú Mai nói.
“Đúng vậy, không ngờ con trai chúng ta cũng có lúc như thế này.” Vương Thịnh Quốc hơi ngạc nhiên nói.
Kể từ giờ phút này, Đậu Đậu đã chính thức trở thành một thành viên của Vương gia.
Đậu Đậu dường như cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi kỳ diệu này, nụ cười liên tục nở trên môi.
Sau khi đặt Đậu Đậu xuống cho nàng đi chơi, Vương Đằng và Vương Thịnh Quốc tiếp tục trò chuyện, Lý Tú Mai gọt táo ở bên cạnh.
“Con trai, ngươi nói xem công ty của gia đình chúng ta có cơ hội tiến quân vào lĩnh vực võ giả hay không?” Vương Thịnh Quốc hơi do dự, hỏi.
Vương Đằng ngạc nhiên, liếc nhìn Vương Thịnh Quốc.
Tham vọng của cha mình cũng không nhỏ đâu!
Nhưng cũng đúng, bây giờ hắn là đang tuổi tráng niên, không thể bắt hắn suốt ngày nhàn rỗi ở nhà mãi được.
Huống chi hắn vẫn còn lòng sự nghiệp. Trước kia khi Vương Đằng còn chưa trở thành một võ giả, hắn đã sớm suy nghĩ đến việc mở rộng quy mô của công ty, chẳng qua thiếu một chút cơ hội nên khó tạo ra đột phá.
Hiện nay Vương Đằng đã trở thành võ giả, suy nghĩ đó của hắn đương nhiên sẽ quay trở lại.
Vương Đằng ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói: “Cha, cơ hội đương nhiên là có…”
“Thật ư!” Ánh mắt Vương Thịnh Quốc sáng lên, hắn lập tức kích động.
“Ngươi gấp gáp cái gì, không thể để con trai nói hết câu được à.” Lý Tú Mai liếc hắn một cái rồi đưa quả táo vừa gọt xong cho hắn.
Vương Thịnh Quốc cười ha ha, còn tưởng quả táo này đưa cho mình nên duỗi tay ra nhận lấy, nhưng Lý Tú Mai không chút nể mặt, trực tiếp đẩy tay của hắn ra.
“Tránh ra, quả này là cho con trai ta, làm gì có phần của ngươi.”
Vương Đằng không nhịn được, cười ha ha rồi nhận lấy quả táo, từ từ thưởng thức quả táo trước ánh mắt phẫn nộ của Vương Thịnh Quốc.
Ở thời đại võ giả, các loại trái cây của Trái Đất được nuôi dưỡng bởi nguyên lực nên cũng sinh ra những biến đổi khác nhau, có loại hương vị càng thêm ngọt ngào, cũng có loại không thể dùng để ăn được nữa.
Giống như quả táo này còn có thể ăn được, hơn nữa hương vị càng ngon hơn. Nếu loại quả này tồn tại ở những thời đại trước, không chừng những loại hoa quả bình thường khác sẽ không thể cạnh tranh nổi.
“Con trai, cơ hội mà ngươi vừa mới nói là?” Vương Thịnh Quốc cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được tiếp tục hỏi.
“Đan dược, binh khí, thậm chí là dụng cụ phù văn…” Vương Đằng cũng không giấu giếm, nói thẳng thắn.
Nhà nước vốn không cho phép những thương nhân bình thường trao đổi mua bán mấy thứ này, nhưng bây giờ Vương Đằng đã nhận Đàm Đài Tuyền làm sư phụ, bối cảnh như thế, tuyệt đối là đủ tư cách rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất