Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 287: Có con quạ đen tên là Tiểu Bạch.

Chương 287: Có con quạ đen tên là Tiểu Bạch.

Nhờ nàng hỗ trợ mở đường một chút, rồi chuẩn bị giấy phép, tất nhiên sẽ không thành vấn đề. Còn về nguồn cung cấp, gần đây không phải hắn đã bắt tay vào việc học luyện đan và luyện tạo rồi sao, hơn nữa còn tiến bộ rất nhanh, tin chắc rằng không bao lâu nữa thì có thể bắt đầu chế tạo rồi.
Đan dược và binh khí cao cấp,… tạm thời không có cách nào sản xuất, nhưng bọn họ có thể bắt đầu từ sản phẩm cấp thấp trước, rồi từ từ mở rộng, không ngừng phất lên mạnh mẽ.
Đến lúc đó, bản thân Vương Đằng cũng đã có đủ thực lực để mở rộng và phát triển sự nghiệp của nhà họ Vương, không cần phải mượn tay người khác nữa.
Hơn nữa, theo đà mở rộng quy mô của công ty, Vương gia còn có thể thu hút những bậc thầy luyện đan và luyện tạo, sau đó hắn có thể thoát ra.
Vương Đằng và Vương Thịnh Quốc trò chuyện thêm hồi lâu…
Những thứ được để lộ ra khiến Vương Thịnh Quốc vô cùng kích động. Với định lực của hắn, lúc này đã thấy hơi đứng ngồi không yên, chỉ hận không thể lập tức tiến hành.
Hắn không ngờ xon đường của Vương Đằng lại rộng đến như vậy, đan dược, binh khí, khí cụ phù văn đều có tìm hiểu, nhà họ Vương sắp phất lên rồi!
“Trước tiên không nên vội vàng, chờ sau khi ta xin được giấy phép, rồi ngươi mới bắt tay vào làm cũng không muộn.” Vương Đằng cảm thấy buồn cười, nói.
“Được, được, được, ta không vội! Ta không vội!” Vương Thịnh Quốc hớn hở nói.
“Hơn nữa ta cảm thấy chúng ta vẫn nên tiến hành từng bước một, đan dược, binh khí,… đều là lĩnh vực hái ra tiền. Nếu làm cùng lúc, rất dễ khiến cho người khác ganh ghét. Hiện nay trong phạm vi cả nước, miếng bánh này lớn như vậy, số người nhìn chằm chằm vào miếng bánh này cũng rất nhiều. Bọn họ đều là những tên trùm chân chính, nếu chúng ta khiến cho bọn họ chú ý, chỉ e sẽ… vạn kiếp bất phục!”
“Nói cho cùng, ở thế giới võ giả này muốn gây dựng sự nghiệp vẫn phải dựa vào thực lực. Nếu thực lực của ta không đủ, thì chẳng phải vô duyên vô cớ lót sẵn đường đi cho kẻ khác à!” Vương Đằng nói.
Vương Thịnh Quốc nghe hắn nói xong, sau lưng đã toát mồ hôi lạnh. Hắn tỉnh táo lại, gượng cười nói: “Ngươi nói đúng, không ngờ ta đã chừng này tuổi rồi mà vẫn không suy nghĩ thấu đáo được như ngươi.”
“Điều ta nói đương nhiên là sau này khi chúng ta đã lớn mạnh rồi, còn bây giờ chỉ vừa bắt đầu, những tên trùm sẽ không chú ý đến công ty nhỏ của chúng ta đâu.” Vương Đằng cười trấn an nói.
“Ngươi đó!” Vương Thịnh Quốc lập tức cảm thấy mình bị lừa, vừa đấm vừa xoa, tên nhóc này quả là rất giỏi trêu đùa người khác.
Vương Thịnh Quốc thế cũng không ngờ tới, sẽ có một ngày hắn bị con trai mình đùa giỡn. Trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt hắn trở nên vô cùng đặc sắc.
Thằng nhóc khốn, ngươi sợ ta bị lợi ích làm choáng váng đầu óc tới mức nào vậy?
Mặc dù biết Vương Đằng làm vậy cũng xuất phát từ lòng tốt, nhưng vẫn cảm thấy… rất không thoải mái!
Được rồi, vì sự phát triển của công ty.
Ta nhịn!
Vương Thịnh Quốc không biết làm sao mà lắc đầu, lại thảo luận với Vương Đằng hồi lâu.
Vào lúc hơn tám giờ, Lý Tú Mai dẫn Đậu Đậu đi tắm rửa.
Đậu Đậu trả bé quạ đen lại cho Vương Đằng, hỏi: “Anh Vương Đằng, quạ đen lớn có tên chưa?”
“Quạ đen lớn?” Vương Đằng bật cười, nói qua “Nó mới chỉ là bé quạ nhỏ thôi, vừa ra đời không lâu, ta còn chưa đặt tên cho nó.”
“Nó vừa ra đời sao? Vậy vì sao nó lại lớn thế?” Đậu Đậu khoa tay múa chân tả lại hình thể to lớn của bé quạ đen, tò mò hỏi.
“Bởi vì cả cha và mẹ của nó đều lớn như máy bay vậy, nên dù nó vừa mới ra đời, cũng rất lớn.” Vương Đằng giải thích một câu, thấy Đậu Đậu lại muốn hỏi thêm, vội vàng nói: “Đậu Đậu, ngươi có muốn đặt cho nó một cái tên không?”
“Dạ được, dạ được.” Đậu Đậu vô cùng vui vẻ, vỗ tay nhỏ, suy nghĩ rồi nói: “Gọi nó là… Tiểu Bạch, thế nào?”
“Tiểu, Tiểu Bạch!” Vương Đằng hơi ngơ ra.
Một con quạ đen như vậy, ngươi gọi nó là tiểu Bạch?
“Đúng vậy, nó đen như vậy, gọi Tiểu Bạch, là hi vọng nó có thể trắng lên.” Đậu Đậu nói nghiêm túc.
Phì, lý do này rất mạnh mẽ!
Vương Đằng không khỏi giơ ngón tay cái lên với Đậu Đậu: “Vậy cứ gọi nó là Tiểu Bạch nhé.”
Bé quạ đen kêu quang quác hai tiếng, dường như đang kháng nghị.
Nhưng Đậu Đậu và Vương Đằng không định hỏi thăm ý kiến của nó.
Kháng nghị không có hiệu quả!
“Thế quyết định vậy đi.” Đậu Đậu vui vẻ đi theo Lý Tú Mai lên lầu tắm rửa.
“Tiểu Bạch, ừm, tên rất hay.” Vương Đằng sờ cằm suy nghĩ một chút, cảm thấy thực ra cũng không tệ lắm.
Ngụ ý tốt cỡ nào!
“Quác!”
Bé quạ đen chạy tới mổ lên bàn tay Vương Đằng, tỏ vẻ không phục.
“Đi đi đi.”
Vương Đằng vội vàng né tránh, nếu không chút phòng bị nào, có ngày bị nó mổ một cái thì thật xong rồi.
...
Hôm sau.
Hơn tám giờ sáng, Vương Đằng ăn xong bữa sáng với người nhà, lái xe rời khỏi, đi tới võ quán Cực Tinh.
Hôm nay hắn muốn tụ họp với bọn người Lâm Chiến, đi tới dị giới.
Đến võ quán Cực Tinh, dừng xe rồi, Vương Đằng mặc nguyên bộ đồng phục tác chiến, cả người trông bừng bừng khí khái anh hùng, đi về phía đại sảnh võ giả.
Đi vào sảnh lớn, hắn khẽ lướt mắt qua, đã nhìn thấy bọn người Lâm Chiến.
Nhưng Vương Đằng phát hiện, lúc này đám người Lâm Chiến còn đang trò chuyện việc gì đó với hai người khác.
“Đội trưởng Lâm, ta biết có một đội viên vừa rời khỏi tiểu đội của các ngươi, thiếu gia nhà ta có lòng muốn gia nhập, sao ngươi lại không đồng ý vậy.” Trong hai người nọ, một người đàn ông trung niên khẽ lên tiếng.
“Rất xin lỗi, chúng ta đã có đội viên khác rồi.” Lâm Chiến nói.
“Ta biết, ta biết, chính là Trạng Nguyên trong kì thi võ kia, nhưng thứ cho ta nói câu khó nghe. Rốt cuộc, hắn chẳng qua chỉ là võ giả cấp Chiến Binh nhất tinh, sẽ làm vướng chân tiểu đội các ngươi, mà thiếu gia nhà ta đã là võ giả cấp Chiến Binh tam tinh rồi, thực lực vừa hay ngang bằng tiểu đội các ngươi. Ta cảm thấy không thể nghi ngờ, thiếu gia nhà ta là người thích hợp hơn.” Người đàn ông tuổi trung niên kia lại nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất